Chương 1813
Vương Giai Tuệ kéo Tê Mân Mãn vào phòng bao, ấn cô vào. chỗ ngồi:”Tiểu Nhiễm, cậu muốn ăn gì thì cứ gọi. Bắt đầu từ hôm nay tớ sẽ vỗ béo cậu!”
“Đừng! Béo quá không tìm được bạn trai đâu” Tê Mẫn Mẫn cố gắng cười đùa.
“Cần gì bạn trai?” Vương Giai Tuệ vỗ ngực nói, “Tớ yêu cậu là được rồi”
“Cậu vẫn là nên đi thương anh Hoắc Nhiên đi” Tê Mẫn Mẫn cười nói.
“Cậu không quan tâm đến tình cảm của tớ cũng được, anh cả xếp hàng ngay sau tớ” Vương Giai Tuệ nhìn thấy Hoắc Trì Viễn đi vào, liền cười tròn mắt nhìn, “Việc gì cũng phải có thứ tự trước sau.”
“Giai Tuệ..” Tê Mãn Mãn bất đắc dĩ trừng mắt nhìn Vương Giai Tuệ.
Cô là người bạn thân nhất của cô, vì sao lại đứng về phía Hoắc Trì Viễn, đi nhiệt tình nói đỡ thay cho Hoắc Trì Viễn? “Nhìn hai người tra tấn lẫn nhau, tớ đều muốn điên rồi” Vương Giai Tuệ kéo Hoắc Trì Viễn đến bên Tê Mẫn Mẫn, bá đạo ra lệnh:”Chúc may mắn!”
“Tớ đói rồi” Tê Mãn Mẫn cầm thực đơn, cố ý xem nhẹ sự xuất hiện của Hoắc Trì Viên.
Hoắc Trì Viễn vẫn không nói một lời, chỉ nhìn chằm chằm Tê Mẫn Mẫn như đang nhìn bảo vật.
Tề Mãn Mẫn gọi đầy một bàn đồ ăn, sau đó cứ như bị bỏ đói mấy tháng, dồn hết sự chú ý vào bát cơm.
Hoäc Trì Viễn hoàn toàn bị Tê Mẫn Mẫn lờ đi.
Nhìn trên bàn đồ ăn thiếu món tôm hùm mà cô thích nhất, Hoäc Trì Viễn khổ sở nắm chặt tay.
Cô không muốn cho anh cơ hội cưng chiều cô.
Anh cay đắng nâng ly rượu lên, uống một hơi cạn sạch. “Anh, Laffey năm 82 không phải để cho anh lãng phí như vậy!" Hoắc Nhiên ngăn cản Hoắc Trì Viễn rót rượu.
Hoắc Trì Viễn cố chấp giấy dụa, muốn gạt tay Hoắc Nhiên ra.
Đầu óc mà tỉnh táo, tim sẽ rất đau.