Chương 1743 "Vậy mà con đều không làm được." Tê Mẫn Mẫn gãi gãi cái gáy, ha ha cười hai tiếng "Con thực ngu ngốc."
"Con không phải ngu ngốc. Là ba con quá thương con." Bác Ngạn hiền lành cười xoa xoa đôi má của Tê Mẫn Mẫn.
Nghe được lời Bác Ngạn nói, Tê Mẫn Mẫn lại nghĩ tới ba, nước mắt từng giọt từng giọt lăn xuống.
"Coi cái miệng mợ này!" Bác Ngạn dùng tay vỗ vỗ miệng mình, "Thật sự là không mở bình thì ai mà biết trong bình có gì" "Mợ, không phải lỗi của người. Con chỉ là nhớ ba thôi" Tê Mẫn Mẫn nói xong, liền ngã xuống giường, dùng quần áo che miệng, khóc nấc lên.
Bác Ngạn khẽ võ lưng Tê Mẫn Mẫn: "Mới trung tuân còn đang khỏe mạnh, cứ thế nói đi là đi rồi”
Trác Liệt cầm theo một chồng báo về nhà liền nhìn thấy Tề Mãn Mãn đang khóc.
Anh lập tức đặt báo lên bàn, quan tâm tiến lên hỏi: "Mẹ,
Tiểu Nhiễm như thế nào lại khóc rồi?"
"Em không sao” Tê Mẫn Mẫn khẩn trương ngồi xuống, lấy quần áo lau sạch nước mắt, cố gắng cười nói.
"Tiểu Nhiễm, có người đăng báo tìm em. Em có muốn xem qua không? Rất nhiều người hiện đang tìm em" Trác Liệt khom người, nhìn ánh mắt đỏ rực của Tê Mẫn Mẫn hỏi.
Tê Mãn Mẫn nhịn không được nhìn thoáng qua tờ báo.
Rất nhiều người đang tìm cô?
Là đám Hoắc Trì Viễn bọn họ đi?
Trừ bỏ người nhà Cố gia, Giai Tuệ, còn có ai nhớ tới cô sao?
"Anh đọc cho em nghe” Trác Liệt nhìn ra ý tứ của Tê Mẫn Mãn, ngồi xuống bên người cô, lấy báo ra đọc một đoạn. "Tê Mãn Mẫn, Mylove! Em ở nơi nào? Trở về đi! Chỉ cần em trở về, anh nhất định chịu đòn nhận tội. Tiểu Nhiễm, Hoắc Trì Viễn thực có ý tứ.Em xem cậu ta còn cố tình chụp ảnh này” Trác Liệt trêu chọc cười nói.
Tê Mẫn Mẫn chỉ nhìn thoáng qua, liền cúi đầu.
Chỉ nhìn ảnh Hoắc Trì Viễn nhiều hơn một chút, cô sẽ nhịn không được mà nghĩ muốn quay về.