Chương 1324
Anh mà đau chết thì thật tốt!
Cái này là sĩ diện hão của đàn ông!
Nếu không bôi thuốc thì sao có thể bớt đau chứ?
Chắc phải hỏi anh Hoắc Nhiên một chút xem.
Ninh Hạo phát hiện Tề Mẫn Mẫn không tập trung, ho khan một tiếng.
Tề Mẫn Mẫn ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Ninh Hạo một cái.
Ninh Hạo dùng mắt ý bảo Tề Mẫn Mẫn tập trung làm bài.
Tề Mẫn Mẫn cười cười.
Tuy chỉ là kiểm tra hàng tháng nhưng vẫn phải tập trung.
Cô cố gắng vứt bỏ Hoắc Trì Viễn sang một bên, tập trung làm bài.
Tan học, cô lập tức nhắn tin cho Hoắc Nhiên: ‘Anh Hoắc Nhiên, liệu không thoa thuốc có bớt đau được không? Đi làm, Hoắc Trì Viễn không chịu dán thuốc, kêu là xấu đó!’
Hoắc Nhiên: ‘Có thì có. Nhưng anh trai bị dị ứng với cả Tuyết sơn và La Hán. Dính hai thứ đó vào cả tay sẽ mẩn đỏ lên.’
Tề Mẫn Mẫn ủ rũ: (Icon bất lực)
Hoắc Nhiên: ‘Thuốc dán kia em đắp cho anh trai anh đắp vào mỗi tối là được!’
Tề Mẫn Mẫn: ‘Vâng, em nhớ kỹ rồi!’
Hoắc Nhiên: ‘Em cũng đừng quá lo lắng. Đau một chút là đỡ thôi!’
Tề Mẫn Mẫn bất mãn sẵng giọng: ‘Cái gì mà gọi là đau một chút là đỡ thôi hả? Vậy anh thử đau xem có khó chịu không nào? Em muốn đau thay cho anh ấy!’
Hoắc Nhiên: (Icon xoa xoa) ‘Anh trai anh đã gặp quen rồi! Em đừng suy nghĩ nhiều quá. Anh có việc phải đi đây!’
Tề Mẫn Mẫn: ‘Từ từ đã!’
Tề Mẫn Mẫn quay người lại, gọi Vương Giai Tuệ một câu. Lúc cô ấy ngẩng đầu, tò mò nhìn về phía cô, cô ấn nút chụp rồi gửi ảnh chụp qua.
Tề Mẫn Mẫn: ‘Biết anh nhớ bạn ấy. Em gửi tặng nè!’