Chương 132
Đột nhiên Hoắc Trì Viễn mở mắt ra, nâng mắt lên nhìn cô: “Nha đầu…”
“Có chuyện gì thì nói đi!” Tề Mẫn Mẫn kiêu ngạo thúc giục. Cô rất chán ghét thái độ này của anh, cái gì cũng không nói rõ ràng, để cho cô phải đoán mò.
“Chúng ta phải ở bên nhau cả đời.” Hoắc Trì Viễn tối nghĩa chậm rãi nói.
“Uhm? Cho nên?” Tề Mẫn Mẫn thật sự nhìn anh. Không tồi, anh nhớ kỹ những lời này. Nếu anh đã quên, cô sẽ ly hôn.
“Bởi vì em, anh bại dưới tay ba em! Em vẫn bất mãn sao?” Hoắc Trì Viễn căng thẳng, không cảm xúc gì hỏi lại.
Vừa rồi Tề Mẫn Mẫn và ba cô cùng tạo áp lực cho anh, muốn anh buông Tề Mẫn Mẫn ra, anh không có cách nào, chỉ có thể thỏa hiệp. Trời biết trong cuộc sống của anh đã không thể không có Tề Mẫn Mẫn. Thân thể của anh, trái tim của anh, đều hướng về cô.
“Vậy anh còn nói tôi chỉ là bạn giường của anh?” Tề Mẫn Mẫn bất mãn bĩu môi.
Những lời này cực kỳ đả thương nguời khác.
Bọn họ bắt đầu không giống như những đôi tình nhân khác là vì tình yêu, cô là lễ vật, anh nhận, nhưng là lễ vật không có ý nghĩa là không có hứa hẹn tình yêu, không có ý nghĩa là anh sẽ không quý trọng.
“Tôi không muốn thỏa hiệp.” Hoắc Trì Viễn không được tự nhiên nhấp môi: “Là thật tâm đấy.”
“Chú, lời thật tâm của chú là gì?” Lúc này cô mới tươi cười rạng rỡ, tâm tình trong sáng hơn. Kẻ khó chịu kiêu ngạo này, vì tự tôn mà cố ý làm trái lại ba cô.
Đột nhiên Hoắc Trì Viễn vươn cánh tay dài ra, ôm Tề Mẫn Mẫn đến trên đùi mình, khàn giọng nói: “Em nói xem?”
Tề Mẫn Mẫn kiêu ngạo hừ một tiếng: “Chú không nói, Tề Mẫn Mẫn làm sao mà biết?”
Hoắc Trì Viễn cúi đầu, dùng sức cắn ở trên môi Tề Mẫn Mẫn một cái: “Tiểu ngu ngốc!”
“Chú là cẩu sao?” Tề Mẫn Mẫn ôm môi bị cắn đau, bất mãn kháng nghị.
“Bị em làm cho tức giận!” Hoắc Trì Viễn chán nản, trừng mắt một đôi hàn mâu, thẳng tắp bắp về phía Tề Mẫn Mẫn.
“Nguyên lai tôi cũng có thể ảnh hưởng lớn đến chú.” Tề Mẫn Mẫn có điểm kiêu ngạo nho nhỏ, kiêu ngạo dần dần biến thành ngạo kiều, cô cười ngã vào trong lòng Hoắc Trì Viễn.