Chương 127
Tề Lạc cắn môi, thương tâm cúi đầu, liền tủi thân ngoắc một chiếc taxi.
Nhìn Tề Lạc rời đi, Tề Mẫn Mẫn bĩu môi:”Thật giả dối! Giống y như mẹ nó! Hèn hạ!
“Đừng nóng giận. Cậu không phải đã nói, không cần sự tồn tại của con bé ấy. Cô bé không thể phá hỏng được tình bạn mười lăm năm của chúng ta. Hơn nữa, tớ đối với cô bé không có hảo cảm, cô bé cũng sẽ không có cơ hội chen vào.” Ninh Hạo dịu dàng khuyên Tề Mẫn Mẫn.
“Lớp trưởng, thực ra tớ không có quyền quản cậu hẹn hò với bạn gái như thế nào.” Tề Mẫn Mẫn vẻ mặt tội lỗi nhìn Ninh Hạo.
“Tớ thật sự đối với em gái cậu không có cảm giác. Bằng không tớ đã đưa cô bé về nhà rồi.”
Sau khi tạm biệt với Ninh Hạo, Tề Mẫn Mẫn trở lại phòng bệnh. Nhìn thấy ba đang ngủ, cô nằm úp sấp ở trên giường, vuốt tóc ba. Vài ngày như vậy, tóc ba đã trắng hơn một nửa. Ông không chỉ lo nghĩ chuyện của công ty, bệnh tật, mà còn cả chuyện của cô.
Từ trong phòng vệ sinh đi ra, Dương Nguyệt Quyên nhìn thấy Tề Mẫn Mẫn, liền mang hoa quả vừa rửa xong đặt lên bàn, nói với cô: “Tề Mẫn Mẫn, tôi có chuyện muốn nói với cô.”
“giữa chúng ta không có gì để nói!” Tề Mẫn Mẫn cũng không thèm nói: “Bà muốn chăm sóc ba tôi thì xin hãy yên lặng, không muốn thì mời về nhà!”
“Đứa nhỏ này! Sao không hiểu chuyện như vậy!” Dương Nguyệt Quyên bất mãn trừng mắt nhìn Tề Mẫn Mẫn.
“Tôi phân biệt được đâu là thị phi!” Tề Mẫn Mẫn cao ngạp nhìn Dương Nguyệt Quyên: “Bà muốn nói gì tôi đều biết, tôi nên làm thế nào tôi đều rõ ràng, không cần bà tới nói cho biết nên làm thế nào.”