Chương 1242
“Chúng là chỉ là người bình thường, nếu con đến ở nhà họ Hoắc, e sẽ có người nói chúng ta muốn leo lên quyền quý.” Lý Á Lệ trả lời ngay.
“Vâng.”Vương Giai Tuệ đặt cặp sách lên sô pha, bắt đầu làm bài tập.
“Giai Tuệ, con muốn đến ở với Tề Mẫn Mẫn sao?” Lý Á Lệ quan tâm hỏi.
“Con chỉ là muốn trở thành bạn tốt của bạn ấy, hơn nữa chúng ta đã đồng ý với anh Hoắc phải bảo vệ Tề Mẫn Mẫn, con nói được làm được, sẽ không quá phận. Ngày mai con sẽ nói với Tề Mẫn Mẫn một tiếng.” Vương Giai Tuệ cắn môi có chút tự ti.
“Mẹ không phản đối các con. Chỉ là miệng lưỡi người đời rất đáng sợ. Thời điểm các con làm bạn cũng nên chú ý một chút. Chúng ta tuy nghèo nhưng không hèn. Con gái của mẹ vẫn là ưu tú nhất!” Lý Á Lệ yêu thương nhìn con gái.
“Vẫn là mẹ hiểu con nhất.” Vương Giai Tuệ bắt đầu tự tin trở lại, vui vẻ tươi cười.
“Mẹ có đang làm món súp mà con thích nhất, sắp chín rồi.” Lý Á Lệ cười nói xong, liền quay về phòng bếp.
“Sao mẹ biết con thích ăn súp nhất?” Vương Giai Tuệ vui vẻ hỏi.
“Mẹ con tâm ý tương thông. Chỉ cần một ánh mắt thôi mẹ cũng biết con đang nghĩ gì.” Lý Á Lệ kiêu ngạo nói.
Vương Giai Tuệ xì ra một tiếng cười:”Mẹ giống như giun đũa trong bụng con.”
“Mẹ biết hay ngày nay con chỉ nghĩ đến Hoắc Nhiên. Thần kỳ chưa?” Lý Á Lệ ló ra, cười nói.
Vương Giai Tuệ xấu hổ cười hai tiếng.
“Hôm nay Hoắc Nhiên gọi điện thoại cho mẹ.” Lý Á Lệ đột nhiên mở miệng.
A?
Hoắc Nhiên gọi điện thoại cho mẹ?
“Hỏi mẹ ha ngày nay con có ăn được ngủ được hay không. Nhìn người ta quan tâm đến con như vậy! Nếu con dám cự tuyệt người ta, mẹ sẽ đánh cho con đến không biết đông tây nam bắc luôn.” Lý Á Lệ tràn ngập uy hiếp nói.
Hoắc Nhiên đang ngồi ăn cơm cùng đồng nghiệp, nói chuyện phiếm, đột nhiên hắt xì.
“Có phải có người đẹp nào nhớ cậu không hả?” Người ngồi bên cạnh trêu chọc Hoắc Nhiên một chút.
“Không mắng chửi tôi đã tốt lắm rồi!” Hoắc Nhiên cười tự giễu.
Xuống máy bay cũng không dám gọi điện thoại cho cô, nhưng mà có lẽ không có cơ hội. Anh vừa xuống máy bay đã bị mấy người bạn già đón đi, mở tiệc chiêu đãi rồi ca hát cả đêm, đợi đến lúc có cơ hội gọi điện thoại cho cô đã là nửa đêm. Không đành lòng quấy nhiễu giấc ngủ của cô, anh đành nhẫn vậy.