Chương 1214
“Không phải! Bị lời nói của anh Hoắc Nhiên khiến cho buồn nôn!” Tề Mẫn Mẫn khoa trương nhăn mũi một chút.
Vương Giai Tuệ cười hì hì một tiếng. Sợ Hoắc Nhiên xấu hổ, cô lặng lẽ nhìn đối phương.
Lúc này, Hoắc Nhiên lại đang có vẻ đăm chiêu nhìn cô.
Cô bối rối quay mặt đi, làm bộ như đang gắp rau.
“Ngay cả đồ ăn cũng không gắp được. Người nào khiến em loạn như vậy hả?” Hoắc Nhiên trầm giọng hỏi.
“Không có!” Vương Giai Tuệ cúi đầu, có ý dùng tóc dài che cả khuôn mặt đang đỏ ửng.
Hoắc Nhiên lấy đũa, gặp cho Vương Giai Tuệ một đống đồ ăn để vào cái đĩa nhỏ trước mặt cô.
“Cảm ơn!” Vương Giai Tuệ ngẩng đầu, chạm vào đôi mắt đen láy.
“Đừng khách sáo. Tôi vẫn luôn ga lăng với con gái như vậy!” Hoắc Nhiên không chút thay đổi trả lời.
“Hai người đừng cãi nhau nữa có được không hả? Mau giảng hòa đi! Nghe hai người nói vậy, em nổi hết cả da gà rồi nè!” Tề Mẫn Mẫn vừa xoa cánh tay, vừa nói.
“Chúng mình không cãi nhau!”
“Tụi anh không cãi nhau!”
Vương Giai Tuệ và Hoắc Nhiên cùng mở miệng.
“Không cãi nhau sao mở miệng là một tiếng ‘Vương tiểu thư’, ‘Cảm ơn’, ‘Đừng khách khí’? Giai Tuệ, không phải bạn đều gọi anh Hoắc Nhiên là bác sĩ Mông Cổ sao?” Tề Mẫn Mẫn nhìn hai người.
Tề Mẫn Mẫn nghe thấy Hoắc Nhiên và Giai Tuệ nói chuyện khách khí như vậy, lo lắng muốn chết rồi.
“Trước kia là mình không hiểu chuyện. Anh hai Cố không phải là bác sĩ Mông Cổ.” Vương Giai Tuệ cúi đầu, nhỏ giọng than thở.
Nghe Vương Giai Tuệ nói vậy, trên mặt Hoắc Nhiên có chút ý cười: “Y thuật của tôi có thể được Giai Tuệ tán thưởng thật không dễ dàng. Tôi phải uống một chén mới được!”
Hoắc Trì Viễn lập tức rót một chén cho Hoắc Nhiên.
“Hoắc Trì Viễn, lát nữa anh phải lái xe, không thể uống rượu. Để ba uống rượu cùng anh Hoắc Nhiên đi!” Tề Mẫn Mẫn sợ Hoắc Trì Viễn uống rượu rồi lái xe, vội vàng ngăn cản.