Chương 1187
Không phải của anh thì còn là của ai?
Hoắc Trì Viễn cúi đầu mổ vài cái mới buông Tề Mẫn Mẫn ra: “Đi thôi!”
“Buổi tối không cần đến đón em. Em tính định đi cùng Giai Tuệ và Ninh Hạo.” Tề Mẫn Mẫn cười nói xong liền nhảy xuống khỏi Maybach.
Hoắc Trì Viễn nghe được cô nói, lập tức nhăn mày lại.
Vốn tưởng rằng đã sớm chấp nhận chuyện Tề Mẫn Mẫn muốn lập gia đình là sự thật, nhưng khi nhìn thấy Hoắc Trì Viễn hôn Tề Mẫn Mẫn, trái tim Ninh Hạo vẫn cảm thấy đau đớn, đau đến mức trán lấm tấm mồi hôi.
“Ninh Hạo, cậu làm sao vậy?” Vương Giai Tuệ nhìn Ninh Hạo, lập tức quan tâm đi tới, đỡ lấy cánh tay anh.
Ninh Hạo rút tay ra, thản nhiên nở nụ cười:”Không có việc gì.”
“Không phải cậu bị ốm chứ? Sắc mặt rất khó coi.” Vương Giai Tuệ lo lắng hỏi.
“Thật sự không có việc gì.” Ninh Hạo cười nói xòn, liền nhìn về phía Tề Mẫn Mẫn, tia cười nhợt nhạt càng đậm hơn.
“Lớp trưởng, chúc mừng năm mới!” Tề Mẫn Mẫn đi tới bắt chuyện với Ninh Hạo, sau đó ôm lấy Vương Giai Tuệ, “Giai Tuệ, mấy ngày không thấy cậu, nhớ cậu chết đi được!”
“Nhớ tớ cậu cũng không giúp tớ được mười lăm điểm các môn.” Vương Giai Tuệ giả vờ bất mãn kháng nghị.
“Tớ đồng ý với Hoắc Trì Viễn rồi. Đừng nóng giận. Đêm nay tớ sẽ ở cùng với các cậu.” Tề Mẫn Mẫn ôm chặt Vương Giai Tuệ, làm nũng nói.
“Thật chứ?” Vương Giai Tuệ nở nụ cười.
“Hôm nay tớ mời, chúng ta đi ăn quán nướng Phiên Hương đi.” Tề Mẫn Mẫn hưng phấn đề nghị.
“Để tớ mời.” Ninh Hạo tao nhã cười nói.
“Phải là tớ mời! Tớ muốn bồi tội với các cậu.” Tề Mẫn Mẫn ôm cánh tay Vương Giai Tuệ, khẽ cười nói.
Ninh Hạo nhìn Tề Mẫn Mẫn phát hiện ra cô đã gầy đi rất nhiều, không còn hồng nhuận khỏe mạnh như lúc trước, liền nhăn mi:”Đợt nghỉ đông này cậu ăn cơm không ngon miệng sao?”
Nghe Ninh Hạo nói, Vương Giai Tuệ lo lắng nhìn Tề Mẫn Mẫn. Cô từ Hoắc Nhiên mà biết rõ kỳ nghỉ đông này Tề Mẫn Mẫn đã trải qua đau khổ, Tề Mẫn Mẫn hiện giờ đã tốt hơn so với ngày tết âm lịch rất nhiều. Ba mười ngày đó Tề Mẫn Mẫn tái nhợt tiều tụy, nhớ đến lại thấy đau lòng.