Chương 1092
“A… Có lẽ chú Ứng về đã kể cho cô ta!” Tề Mẫn Mẫn không lộ cảm xúc gì chỉ bình tĩnh nói.
“Biết điều như vậy sao?” Hoắc trì Viễn khẽ nhéo mũi Tề Mẫn Mẫn.
“Bởi vì em biết anh sẽ không dễ dàng thay lòng đổi dạ! Em biết anh yêu em!” Tề Mẫn Mẫn cười ôm lấy Hoắc trì Viễn.
Hoắc trì Viễn cười vui vẻ, “Không sai, đã trưởng thành hơn rồi!”
Điện thoại của Hoắc trì Viễn không lâu sau lại đổ chuông.
Hoắc trì Viễn nhận ra vẫn là điện thoại của Ưng Mẫn, liền ấn nút tắt.
“Chú, có muốn em tránh đi chỗ khác không?” Tề Mẫn Mẫn ôm cổ Hoắc trì Viễn, khẽ cười hỏi.
“Đừng! Anh vốn không muốn nghe điện thoại của cô ấy.” Hoắc trì Viễn cười nói.
Ưng Mẫn gần đây có chút không lý trí, thường xuyên gọi điện cho anh không đúng lúc, ví dụ như đêm hôm khuya khoắt, sau khi Tề Mẫn Mẫn đã ngủ.
Với việc này, anh thấy có chút phiền toái.
Ưng Mẫn trước kia không phải như thế.
Cô ấy rất hiểu chuyện!
“Biết đâu người ta chỉ muốn cảm ơn anh thôi thì sao?” Tề Mẫn Mẫn cười nói.
“Anh giúp cô ấy không phải để nghe cô ấy nói cảm ơn. Không cần thiết.” Hoắc trì Viễn vừa dứt lời, di động lại đổ chuông.
Tề Mẫn Mẫn nhìn Hoắc trì Viễn đang muốn tắt đi thì đưa tay ra nói với anh:”Hoắc trì Viễn, để em nghe cho.”
“Được.” Hoắc trì Viễn suy nghĩ vài giây, lập tức đồng ý.
Tề Mẫn Mẫn cầm lấy di động, thản nhiên ấn nghe.