60414.“...” An Điềm tối sầm mặt lại, nói thật mà cũng không được nói.
“Thôi được rồi, đó đều là do tôi đoán mò thôi, không phải nói với anh rồi sao, người đó thế nào tôi cũng chưa gặp qua.” An Điềm vội cố gắng nhớ lại, “Tôi chỉ biết mọi người trong biệt thự đều gọi anh ta là “cậu chủ” mà thôi, anh ta đối xử với tôi thực sự rất tốt.”
“Cứu em rồi lại không gặp em sao?” Cố Thiên Tuấn cau mày, “Người này cũng thú vị thật đấy!”
“Thật ra, tôi cảm thấy có cách giải thích hợp lý lắm.” An Điềm xoa cằm nghiêm nghị nhìn Cố Thiên Tuấn.
“Cách giải thích hợp lý gì chứ?” Cố Thiên Tuấn càng lúc càng tò mò về thận phận người này.
“Chắc là… cậu chủ đó yêu thầm tôi! Ha ha...” An Điềm vừa nói xong thì bật cười, phụ nữ mà, tự luyến một chút cũng không sao, ai cũng là công chúa nhỏ cả!
Tuy nhiên, khi An Điềm thấy Cố Thiên Tuấn như đang suy ngẫm gì đó thì không cười nữa, cô đưa tay đẩy đẩy cơ bắp rắn chắc của Cố Thiên Tuấn nói: “Này, tôi đùa thôi mà. Ngay cả người đó là ai mà tôi còn không biết nữa là!”
“Thật ra anh cảm thấy...” Cố Thiên Tuấn vừa nói vừa sờ má An Điềm, “Cho đến bây giờ thì cách giải thích của em thì đúng là hợp lý nhất rồi.”
“Phụt...” An Điềm suýt chút bị sặc vì nước bọt của mình, cô vội xua tay nói, “Không có chuyện đó đâu! Từ nhỏ tôi đã không có thanh mai trúc mã, lên đại học cũng không có ai thân quen, sau khi tốt nghiệp thì đã lấy anh rồi, nụ hôn đầu tiền thậm chí lần đầu tiên cũng dành cả cho anh, sau khi ly hôn với anh thì chuyên tâm kiếm tiền nuôi An An, vốn dĩ không có dây dưa với ai cả.”
“Khoan vội kết luận như vậy, “ Cố Thiên Tuấn cười, “Việc này sau này phải điều tra cho rõ ràng.”
Bất luận thế nào, anh cũng đều rất cảm ơn người bí ẩn này đã cứu An Điềm. Nhưng Cố Thiên Tuấn rất tin tưởng, bất luận An Điềm và người bí ẩn có dây dưa gì với nhau hay không thì An Điềm cũng là của mình.
“Thôi, không nói chuyện này nữa.” Tuy An Điềm cũng rất tò mò về cậu chủ bí ẩn đó, nhưng cô chỉ xem đây là một cuộc gặp gỡ bất ngờ, chỉ cần có duyên nhất định sẽ gặp lại.
Bây giờ điều mà An Điềm quan tâm chính là Khưu Doanh Doanh.
“Cố Thiên Tuấn, anh dẫn tôi đi thăm Khưu Doanh Doanh nhé.” An Điềm kéo áo Cố Thiên Tuấn, giọng điệu buồn bã, “Khi cậu chủ bí ẩn đó phái người đưa tôi về thì vô tình gặp Sở Hà, tôi nghe Sở Hà nói, Doanh Doanh cô ấy...”
“Sở Hà là ai?” Cố Thiên Tuấn nghiêm túc nhìn An Điềm, trên đời này làm gì có nhiều chuyện trùng hợp như vậy, anh phải chú ý từng con người xuất hiện bên cạnh An Điềm, trước đây là anh quá sơ ý, mới để xảy ra nhiều vấn đề như vậy, bây giờ, anh phải bảo vệ An Điềm mọi lúc.
“Chính là Thẩm Sở Hà đấy, là đồng nghiệp ở công ty Tô Thị, là đàn em của Lâm Kính Trạch, hình như Lâm Kính Trạch rất thích cô ấy.” An Điềm xua tay sốt sắng, “Cố Thiên Tuấn anh đi vào vấn đề chính được không? Tôi muốn anh dẫn tôi đi thăm Doanh Doanh. Dù không gặp được nhưng nghe bác sĩ nói xem tình hình của em ấy thế nào cũng tốt. Nếu không, tôi thực sự không an tâm.”
Cố Thiên Tuấn nghiêm túc nhớ cái tên Thẩm Sở Hà rồi gật đầu với An Điềm: “Dẫn em đi gặp Khưu Doanh Doanh không có vấn đề gì cả, chỉ là em vừa tỉnh lại, bây giờ qua đó ngay sẽ mệt đấy.”
“Không mệt không mệt!” An Điềm xua tay, “Bây giờ tôi cảm thấy rất khỏe.”
Cố Thiên Tuấn bất lực nhìn An Điềm, biết là nếu không để cô ấy đi thì cô ấy sẽ không ngủ yên được, hơn nữa, anh cũng phải đi thăm Cao Lỗi.
“Vậy được, em nghỉ ngơi đi, anh bảo người ta chuẩn bị xe.” Cố Thiên Tuấn hôn lên trán của An Điềm rồi đứng dậy.
“Được! Nhanh lên đấy!” An Điềm cười với Cố Thiên Tuấn nhìn anh ấy ra khỏi phòng.
An Điềm nằm xuống thở dài, lại suy sụp tâm trạng: Bây giờ xem như mình cũng đã vượt qua kiếp nạn rồi, nhưng Doanh Doanh, con bé phải làm sao đây?
Trong bệnh viện…
Mặt trời đã xuống, đèn trong phòng bệnh bật lên, ánh sáng chiếu rọi lên khuôn mặt của Khưu Doanh Doanh, mắt cô nhắm lại, Cao Lỗi nhìn mà đau lòng.
Đã hai tuần rồi, hai tuần rồi, Doanh Doanh vẫn chưa tỉnh! Bác sĩ nói, nếu trong một tháng mà không tỉnh thì Doanh Doanh sẽ mãi ngủ say như vậy!
Tại sao lại như vậy chứ?!
Cao Lỗi nắm chặt tay của Khưu Doanh Doanh, đến tận bây giờ anh vẫn không thể chấp nhận chuyện Doanh Doanh sẽ mãi mãi không tỉnh lại.
Rõ ràng lần cuối cùng khi họ gặp nhau, Doanh Doanh vẫn cười nói vui vẻ: “Chú đẹp trai, tôi nhớ chú lắm!”
Tại sao bây giờ cô ấy lại nằm trên giường, ngay cả việc tự mở mắt cũng không thể làm được!
“Doanh Doanh, em mau tỉnh lại đi có được không? Tôi xin em đấy.” Cao Lỗi nhắm mắt lại, không để nước mắt trào ra, bố mẹ Khưu Doanh Doanh vẫn cần anh chăm sóc, anh không thể tỏ ra yếu đuối lúc này.
Nhưng lồng ngực anh đau nhói, anh không biết là mình còn có thể làm gì cho Doanh Doanh.
“Cao Lỗi...” Bố mẹ của Khưu Doanh Doanh mang cơm đến đứng đằng sau Cao Lỗi, nhỏ nhẹ gọi tên anh.
Cao Lỗi vội điều chỉnh lại cảm xúc của mình, rồi mới quay người lại nhìn bố mẹ của Khưu Doanh Doanh: “Bác trai bác gái, hai bác ăn cơm chưa?”
“Ừ.” Bố mẹ của Khưu Doanh Doanh gật đầu, họ vốn dĩ sống cuộc sống vô ưu, nhưng bây giờ dường như già đi chục tuổi chỉ trong một đêm, khi vừa biết tin Khưu Doanh Doanh bị thương, hai người họ cảm thấy sụp đổ, không hề biết phải làm gì.
Cũng may có Cao Lỗi luôn chăm sóc họ, động viên họ, nói với họ rằng Doanh Doanh sẽ tỉnh lại, nên hai người họ mới dịu lại.
Tuy ban đầu, họ cảm thấy bất ngờ về người bạn trai này của Doanh Doanh, nhưng sau đó cảm nhận được rất nhiều niềm vui và sự an ủi, vì Doanh Doanh đích thực đã tìm được một người đàn ông tốt đáng tin tưởng.
Chỉ là, Doanh Doanh vẫn chưa có phúc ở bên Cao Lỗi thì đã…
Nghĩ đến đây, hai người vừa nắm tay vừa lau nước mắt.
“Bác trai bác gái, hôm nay bác sĩ nói với con, tình trạng Doanh Doanh rất tốt, nên hai bác không cần lo lắng, chú ý sức khỏe đợi Doanh Doanh tỉnh lại.”
Cao Lỗi trải qua bao nhiêu năm trên thương trường cùng Cố Thiên Tuấn, đã hình thành thói quen nói năng dứt khoác, lời ít ý nhiều, nhưng khi đối diện với bố mẹ Doanh Doanh, anh cứ không an tâm mà liên tục an ủi họ hết lần này đến lần khác.
“Ừ, chúng tôi biết rồi.” Bố mẹ Doanh Doanh cũng gật đầu, giả vờ tin tưởng, mục đích không để Cao Lỗi phải lo lắng, “Nhưng con cũng chăm Doanh Doanh cả đêm rồi, ăn cơm đi.”
Bố mẹ Khưu Doanh Doanh nói xong thì lấy cơm canh bày lên bày: “Hai bác không biết con thích ăn gì, nên chỉ chọn một số món ăn dinh dưỡng, mau đến ăn nào.”
“Vâng.” Cao Lỗi gật đầu, đứng dậy đi đến bàn bên, cầm đũa lên.
Thật ra Cao Lỗi không muốn ăn chút nào, nhưng vì hai người già, anh vẫn phải cố gắng ăn.
Chính vào lúc này, ngoài cửa phòng bệnh bỗng nhiên có tiếng gõ cửa, Cao Lỗi buông bát đũa xuống đi ra mở cửa.
“Cố tổng, An Điềm?” Cao Lỗi nhìn An Điềm có chút ngạc nhiên, rồi lại cảm thấy đau lòng: An Điềm đã trở về bên Cố tổng rồi, nhưng Doanh Doanh, khi nào mới có thể tỉnh lại đây?