“Mau nói phỉ phui ba lần đi!” An Điềm nhìn Khưu Doanh Doanh nghiêm túc nói.
Khưu Doanh Doanh cũng bị vẻ mặt An Điềm làm cho sợ, vội nói ba lần: “Phỉ phui.”
An Điềm cố nén nỗi bất an trong lòng, nhìn Khưu Doanh Doanh nói: “Sau này đừng nói chuyện bậy bạ nữa biết không?”
“Vâng.” Khưu Doanh Doanh gật gật đầu, siết chặt tay của An Điềm, rồi lại quay đầu nhìn sang chỗ ngồi trống của Dương Thanh Lộ, bỗng nhiên rùng mình, “Em vẫn thấy sợ.”
“Đừng nghĩ nữa, em càng nghĩ càng sợ đó. Không nghĩ tới sẽ không có gì cả.” An Điềm nhỏ nhẹ an ủi Khưu Doanh Doanh, “Dương Thanh Lộ tuy hung dữ, nhưng cũng không phải là người độc ác. Nếu em vẫn thấy bất an vì chuyện cãi nhau với cô ấy thì đợi ngày cô ấy ra đi, chúng ta sẽ tiễn cô ấy.”
“Vâng.” Khưu Doanh Doanh nằm vào lòng của An Điềm, gật đầu mạnh, lại đưa tay lén lau nước mắt đi.
Sau khi An Điềm bị cảnh sát thẩm vấn, Chu Mộng Chỉ và Khưu Doanh Doanh đã gây nhau với Dương Thanh Lộ và các đồng nghiệp ở nhóm dự án cũng bị gọi đi thẩm vấn một lượt.
Buổi chiều căng thẳng và khiến người ta sợ hãi cũng qua đi, vẫn chưa đến lúc tan làm, Chu Mộng Chỉ về sớm như thường lệ.
Tuy vẻ mặt Chu Mộng Chỉ cũng ngạc nhiên và đau buồn như mọi người, nhưng sau khi về biệt thự, cô ta vội vào phòng ngủ gọi điện cho Chu Hán Khanh: “Hán Khanh, chuyện của Dương Thanh Lộ, có phải do anh làm không?”
Chu Hán Khanh lúc này đang ngồi ở phòng làm việc, đau đầu hết chuyện này đến chuyện nọ, vừa cho ra đi một người cấp dưới đắc lực của mình, bây giờ những người có thể làm được việc cho mình lại xảy ra vấn đề.
Nhưng dù như vậy, Chu Hán Khanh vẫn rất nhẹ nhàng nói với Chu Mộng Chỉ: “Mộng Chỉ, anh nói rồi, những việc này em không cần phải biết, cứ để anh lo.”
Về chuyện của Dương Thanh Lộ, anh ta đã sắp xếp ổn thỏa, sẽ không lộ dấu vết gì cả, người đóng giả bảo vệ đã cầm tiền rời khỏi thành phố H rồi, chuyện này... chuyện này sẽ được kết luận là tử vong do sẩy chân chết đuối thôi!
Chu Mộng Chỉ nghe Chu Hán Khanh nói vậy rất an tâm, cô ta đắc ý gật đầu rồi cúp máy.
Dương Thanh Lộ chết thì đã sao nào? Cô ta đáng chết! Cô ta phải biến mất trên đời!
Ánh mắt của Chu Mộng Chỉ độc ác và dữ tợn: Để mình xem sau này, ai còn dám giành Thiên Tuấn với mình!
Chu Mộng Chỉ vểnh môi, cảm thấy rất nhẹ lòng, rồi cô ta cầm điện thoại lên gọi đến phòng làm việc của Cố Thiên Tuấn: “Thiên Tuấn, anh đang làm việc à?”
“Ừ.” Cố Thiên Tuấn ngồi trong phòng làm việc gật đầu, “Anh nghe Kính Trạch nói, nhóm dự án của em có người qua đời sao?”
Chu Mộng Chỉ sững sờ, thông tin của Lâm Kính Trạch này cũng nhạy đấy chứ, cô ta ho nhẹ một tiếng, giả vờ tiếc nuối nói: “Đúng vậy, nghe đồng nghiệp nói là do sẩy chân chết đuối, thật tội nghiệp, cô ấy rất là giỏi!”
“Ừ, đời người vô thường. Có một số người, một số việc ở bên luôn khiến người khác không ngờ đến.” Cố Thiên Tuấn nói ngầm ý.
“Đúng vậy.” Chu Mộng Chỉ phụ họa theo, nhưng không hề biết Cố Thiên Tuấn có ẩn ý gì trong lời nói, cô ta chớp mắt rồi chuyển chủ đề, “Thiên Tuấn, tối nay anh có về nhà ăn cơm không?”
Tuy Chu Hán Khanh và mình đã điều tra, Chu Mộng Chỉ phát hiện Cố Thiên Tuấn không hề qua lại với Dương Thanh Lộ, nhưng Chu Mộng Chỉ cứ cảm thấy có gì đó không đúng.
Mỗi lần nghe điện thoại, giọng điệu của Cố Thiên Tuấn đều rất tốt, vẫn dịu dàng như xưa, nhưng số lần anh về nhà càng lúc càng ít, lần cuối cùng hai người thân mật với nhau là chuyện rất lâu về trước rồi.
Cao Lỗi và Susan thì vẫn không có cách nào cạy miệng được, những người bên cạnh Cố Thiên Tuấn, miệng kín như bưng, nên Chu Mộng Chỉ chỉ có thể gọi điện thoại cho Cố Thiên Tuấn mỗi ngày, để xem thái độ của anh đối với mình thế nào.
“Xin lỗi, Mộng Chỉ, số người mà anh họ đang quản lý xảy ra vấn đề, bây giờ anh đang giải quyết chuyện này, đợi xong việc anh nhất định sẽ về với em ngay.” Giọng nói của Cố Thiên Tuấn vô cùng chân thành, nghe đến nỗi Chu Mộng Chỉ không một chút nghi ngờ gì cả.
Chu Hán Khanh này, đúng là càng lúc càng không được rồi, thời gian trước vừa bị Thiên Tuấn điều tra ra một số vấn đề, bây giờ cấp dưới lại có vấn đề!
Chu Mộng Chỉ không vui trong lòng, đành giả vờ là người hiểu chuyện nói: “Vậy cũng được, Thiên Tuấn, anh làm việc cho tốt, chú ý nghỉ ngơi.”
“Ừ, Mộng Chỉ, em cũng vậy.” Giọng nói dịu dàng của Cố Thiên Tuấn khiến cho Chu Mộng Chỉ an tâm rất nhiều.
Sau đó Cố Thiên Tuấn nói tiếp, càng khiến Chu Mộng Chỉ sung sướng ngạc nhiên hơn nữa: “Mộng Chỉ, em đi đến bàn trang điểm, mở ngăn kéo thứ hai ra xem.”
“Hả?” Ánh mắt vui sướng ngạc nhiên của Chu Mộng Chỉ lộ rõ trên khuôn mặt, cô ta cầm lấy điện thoại, đi đến phía trước bàn trang điểm, trong lòng xúc động, kéo ngăn kéo thứ hai ra.
Thấy một hộp trang sức được bao bọc đẹp đẽ lặng lẽ đặt ở đó. Chu Mộng Chỉ đưa tay ra, cầm lấy cái hộp, vội vã mở ra.
“Woa....” Chu Mộng Chỉ há hốc miệng, dù đã quen nhìn những món trang sức quý báu, Chu Mộng Chỉ vẫn không thể kiềm chế được cảm xúc khi thấy món đồ quý giá trước mặt.
Đây là một bộ trang sức bằng vàng, bạch kim và đá, hoa tai hình giọt nước bằng vàng khảm ngọc phát ra ánh sáng nhẹ nhàng, vòng cổ bạch kim khảm một viên ngọc hình giọt nước rất lớn, còn có chiếc nhẫn bằng đá quý không chút tỳ vết, bên ngoài viền vàng, tinh tế đến từng chi tiết, Chu Mộng Chỉ vô cùng thích thú.
“Thích không?” Cố Thiên Tuấn ở đầu bên kia dịu dàng hỏi.
“Vâng, thích lắm!” Đôi mắt Chu Mộng Chỉ phản chiếu ánh sáng của món trang sức, vui đến nỗi cười mãi không thôi.
“Em thích là được.” Cố Thiên Tuấn nói đến đây, giọng có chút áy náy, “Mộng Chỉ, quả thực gần đây công ty có quá nhiều việc, nên có nhiều thứ không lo được cho em, nhưng em phải biết là trong lòng anh thì em quan trọng nhất, hy vọng em đừng suy nghĩ lung tung.”
Trái tim của Chu Mộng Chỉ như tan chảy: Đúng vậy, thời gian trước mình cứ nghi ngờ lung tung, đều là do mình suy nghĩ bậy bạ, Cố Thiên Tuấn dịu dàng quan tâm mình như vậy, lại còn tinh tế tạo bất ngờ cho mình, sao anh có thể thay lòng được chứ? Anh vẫn là Cố Thiên Tuấn yêu mình như xưa.
“Thiên Tuấn, anh đừng nói như vậy, anh và em kết hôn bao năm nay rồi, em biết anh làm việc rất vất vả, cũng không có trách hoặc nghi ngờ gì anh cả.” Chu Mộng Chỉ nhẹ nhàng nói.
“Ừ, vậy thì tốt.” Cố Thiên Tuấn yên tâm thở phào, “Sắp đến giờ cơm rồi, em mau ăn cơm, đừng để đói đấy.”
“Vâng.” Chu Mộng Chỉ trả lời, vui vẻ cúp máy rồi đi ra khỏi phòng ngủ.
Bên này, Cố Thiên Tuấn đặt điện thoại xuống, anh đưa tay xoa xoa huyệt thái dương của mình: Mỗi lần nói chuyện điện thoại với Chu Mộng Chỉ xong là toàn thân anh mệt mỏi.
“Cố tổng, về nguyên nhân cái chết của Dương Thanh Lộ, vẫn chưa rõ thế nào, bây giờ bên cảnh sát vẫn đang điều tra, và chưa thể đưa ra đáp án cụ thể.”
Cao Lỗi đứng trước bàn làm việc của Cố Thiên Tuấn, nghiêm túc thuật lại thông tin thu thập được.
Nghe thấy Cao Lỗi nói vậy, Cố Thiên Tuấn không nói ngay, anh xoa huyệt thái dương, sau đó nhìn Cao Lỗi nói: “Dương Thanh Lộ và Chu Mộng Chỉ hình như từng có hiềm khích trong công việc.”
“Vậy ý của Cố tổng là, cái chết của Dương Thanh Lộ có liên quan đến Chu Mộng Chỉ sao?”