An Điềm chán nản ngồi vào bàn ăn, Lâm Hiểu Hiểu tốt bụng lấy đũa lên đưa cho An Điềm: “Nào, không ăn cơm không được đâu, sẽ không xinh đẹp đấy.”
An Điềm cười, cuối cùng cũng đón lấy đôi đũa trong tay của Lâm Hiểu Hiểu. Thôi bỏ đi, bạn bè không có thù hận gì cả, nếu Lâm Hiểu Hiểu đã xin lỗi mình rồi, nên cô cũng bỏ qua!
Lâm Hiểu Hiểu thấy An Điềm cười, vội cười lại với An Điềm: “An Điềm, cháo rau củ này, là làm từ rau thu hoạch vào lúc sáng sớm đó, cô thử xem.”
“Ừ.” An Điềm gật đầu, bưng chén cháo lên ăn: Ừ, ngon thanh đạm lại có dinh dưỡng, tuyệt lắm.
Tô Thanh Dương bên cạnh thấy Lâm Hiểu Hiểu và An Điềm vui vẻ với nhau nên cũng cười vui rời khỏi.
Cố Thiên Tuấn nhìn qua Lâm Hiểu Hiểu rồi cũng rời khỏi.
Lâm Hiểu Hiểu thấy Tô Thanh Dương và Cố Thiên Tuấn đều đã đi, lại quay qua nhìn xung quanh, thấy trong nhà hàng chỉ còn mình và An Điềm, cô nheo mắt cười với An Điềm: “An Điềm, mau ăn đi, ăn xong tôi đưa cô tới chỗ này vui lắm!”
“Được!” An Điềm đồng ý rồi cầm miếng bánh ngọt lên ăn.
Lâm Hiểu Hiểu thấy bộ dạng vui vẻ của An Điềm, nụ cười trên môi càng lúc càng lạnh nhạt...
Đợi An Điềm ăn sáng xong, Lâm Hiểu Hiểu lái xe kéo An Điềm đến một thị trấn cách thôn suối nước nóng rất xa.
“Hiểu Hiểu, sao cô lại kéo tôi đến đây?” Từ trên xe An Điềm nhìn ra ngoài cửa sổ, phát hiện đây là một con đường nhỏ hẻo lánh. Những người trên đường đều nhìn cô, đại khái là chưa từng thấy qua chiếc xe nào đẹp như chiếc của Lâm Hiểu Hiểu.
“Hôm nay là hội chùa một năm một lần, tôi dẫn cô đi hội chùa!” Lâm Hiểu Hiểu cười kéo An Điềm xuống xe.
An Điềm nắm chặt túi xách trên vai, cảm giác bất an: “Hiểu Hiểu, tôi không thích hội chùa lắm, chúng ta về thôi.”
An Điềm nói xong thì quay người đi về phía xe của Lâm Hiểu Hiểu.
“Ôi...” Lâm Hiểu Hiểu kéo tay của An Điềm, “Đi tham quan thôi mà, cô sợ cái gì, giữa ngày ban mặt, không lẽ có quái vật xuất hiện ăn thịt cô sao?”
An Điềm nhún vai: “Chỉ là tôi không thích ánh mặt những người đó nhìn chúng ta mà thôi.” Hơn nữa, hôm qua cô cảm, hôm nay lại chóng mặt, hình như là sốt rồi.
Lâm Hiểu Hiểu quay đầu nhìn, cười rồi nói: “Đây đều là đường phố thị trấn, đương nhiên là chưa gặp qua người đẹp như cô rồi, nhìn thôi mà cô cũng không cho họ nhìn sao?”
An Điềm nghe xong Lâm Hiểu Hiểu nói như vậy, nghi ngờ nhìn cô: “Hiểu Hiểu, trước đây những trường hợp như vậy cô đều tự khen mình là họ chưa từng gặp qua ai xin đẹp như cô. Sao bây giờ lại khiêm tốn khen tôi như thế?”
Cô hiểu tôi thật đấy! Lâm Hiểu Hiểu cười, trong lòng nghĩ: Cô hiểu tôi như vậy sao, thế cô có biết tiếp theo tôi sẽ làm gì không?!
“Tôi nói thật mà.” Lâm Hiểu Hiểu cười, kéo tay của An Điềm nói, “An Điềm, trước đây tôi đã đi qua chỗ này rồi, hội chùa mỗi ngày đều rất náo nhiệt, tôi dẫn cô đi xem!”
Lâm Hiểu Hiểu nói xong thì kéo An Điềm đi về trước.
An Điềm có chút bất lực, nhưng thấy Lâm Hiểu Hiểu hào hứng như vậy nên đành để mặc Lâm Hiểu Hiểu kéo đi.
Hai người đi dạo một vòng ở các con đường nhỏ, mua một số đồ chơi, đều là đồ kỷ niệm, trang sức và một số đồ ăn vặt.
Những đồ ở trên con phố này cũng chỉ có bấy nhiêu, chứ không hề vui như Lâm Hiểu Hiểu nói, An Điềm mệt mỏi dừng lại: “Hiểu Hiểu, tôi mệt quá, thực là không muốn đi nữa, hơn nữa bây giờ cũng sắp đến giờ ăn trưa rồi, chúng ta về thôi.”
Lâm Hiểu Hiểu vùng vằng, nhìn về phía xa xa, phát hiện cô và An Điềm đã đi rất xa rồi.
Lâm Hiểu Hiểu cúi đầu xuống suy nghĩ một lúc, rồi ngẩng đầu lên nhìn An Điềm: “Vậy cũng được, chúng ta đi thôi, nhưng tôi nhớ phía trước có bán kẹo hồ lô, cô đi mua giúp tôi xong rồi chúng ta đi được không?”
Lâm Hiểu Hiểu nói xong thì xách túi của An Điềm: “Tôi cầm túi giúp cô.”
“Cô lười quá!” An Điềm cười miễn cường nói, “Cô đứng ở đây đừng đi đâu đó, ở đây có rất nhiều ngõ nhỏ, quay lại mà tôi không thấy cô là lạc chắc đó!”
“Tôi không đi đâu, cô yên tâm đi đi” Giọng của Lâm Hiểu Hiểu càng lúc càng lạnh lùng, chỉ là An Điềm vội quay về không hề phát hiện ra.
Cô quay người đi, đi theo hướng mà Lâm Hiểu Hiểu chỉ.
Lâm Hiểu Hiểu đưng tại chỗ, nhìn bóng dáng của An Điềm đi càng lúc càng xa, cô nắm chặt túi xách lại, cuối cùng hét lên: “An Điềm!”
“Làm gì?” An Điềm cách đó không xa quay người lại, nhìn Lâm Hiểu Hiểu một cách kỳ lạ.
Lâm Hiểu Hiểu nghiến răng, rồi lấy hai nghìn từ trong túi mình chạy đến trước mặt An Điềm, sau đó nhét vào tay An Điềm: “Cầm tiền này.”
“Mua kẹo hồ lô thôi mà, sao đưa tôi nhiều tiền thế?” An Điềm hỏi.
“Có ít tiền cũng tốt mà.” Lâm Hiểu Hiểu cười miễn cưỡng, sau đó cô lùi lại một bước, “Thôi, đi mua kẹo hồ lô đi.”
An Điềm cảm thấy kỳ lạ, cô nhún vài rồi quay người đi về phía trước.
Lâm Hiểu Hiểu nhìn bóng dáng phía sau của An Điềm, lẩm bẩm: “An Điềm, là cô sai trước nên tôi phải cho cô một bài học. Cô có tiền rồi, cô cứ ở lại nơi hẻo lánh này một đêm đi! Hy vọng sau này cô sẽ biết điều!”
Lâm Hiểu Hiểu nói xong thì ôm túi của An Điềm quay người lẻn vào đám đông đi mất.
An Điềm tay cầm hai cây kẹo hồ lô trở lại chỗ ban đầu, và không tìm thấy Lâm Hiểu Hiểu nữa.
“Hiểu Hiểu!” An Điềm hốt hoảng nhìn quanh, lớn tiếng gọi tên Lâm Hiểu Hiểu.
Nhưng trong dòng người tấp nập đó làm gì có hình bóng nào của Lâm Hiểu Hiểu.
“Hiểu Hiểu đi đâu rồi?” An Điềm lẩm bẩm: Lúc nãy túi của mình đã bị Hiểu Hiểu lấy đi mất rồi, điện thoại vẫn ở trong đó, vốn dĩ không thể gọi cho cô ấy được, nên chỉ còn cách đợi ở chỗ cũ thôi, nếu không Hiểu Hiểu quay lại sẽ không thấy mình đâu cả.
An Điềm cứ thế cầm hai xâu kẹo hồ lô, đứng trên con phố nhỏ tấp nập người qua lại.
Thời gian cứ thế trôi qua, con phố náo nhiệt dần trở nên yên tĩnh, mặt trời dần lặn xuống, con phố nhỏ vắng người càng trở nên lạnh lẽo.
Kẹo hồ lô trên tay đã tan chảy rồi, An Điềm buộc phải vứt đi.
Cô ngồi dựa vào một bức tường nhỏ trên phố, kề đầu vào tường, An Điềm ôm lấy hai đầu gối, trong lòng càng lúc càng sốt ruột: Mình cũng đã nói với Hiểu Hiểu rồi, bảo cô ấy đợi ở chỗ cũ, tại sao cô ấy không nghe? Bây giờ cô ấy đang ở đâu? Có phải cũng như mình tìm nhau cả ngày không?
An Điềm thở dài, thấy mặt trời sắp xuống núi rồi, cô không thể đợi mãi ở đây được? Cũng lâu lắm rồi, con phố này cũng không lớn, Hiểu Hiểu tìm hai vòng cũng có dư thời gian rồi!
Nghĩ đến đây, An Điềm bỗng nhiên giật mình: Lúc sáng, Lâm Hiểu Hiểu hình như tự nhiên đưa cho mình hai nghìn!
Bây giờ nghĩ lại, An Điềm cảm thấy có gì đó không đúng lắm: Tại sao Hiểu Hiểu lại đưa mình hai nghìn? Có thật là để mua kẹo hồ lô không?
Hay là, cô vốn dĩ định bỏ mình ở đây, đưa mình hai nghìn tiền là muốn mình tự sinh tự diệt sao?