Chương 954
Chỉ là uống được một nửa, trong dạ dày bắt đầu cuộn lên như lật sông đổ biển.
Cô bỗng đứng lên, ôm miệng lao vào phòng vệ sinh, nôn trớ một hồi.
Nôn hết rượu trong bụng ra, cô không ăn gì, cũng không có gì để nôn, toàn bộ là nước chua, cũng sắp nôn ra cả dịch mật.
Một bàn tay lớn vuốt nhẹ sau lưng cô, Lạc Quân Hành đưa cốc nước cho cô xúc họng.
Sau khi nôn xong, đầu óc tỉnh táo hơn rất nhiều, nhưng sắc mặt càng khó coi hơn.
“Anh cả”, Nam Mẫn khẽ lên tiếng, khuôn mặt nở cụ cười nhợt nhạt và bất lực: “Em tưởng em chỉ đang nằm mơ. Bây giờ tỉnh mộng, em mới phát hiện, anh ấy chết thật rồi”.
Rời xa cô mãi mãi.
Lạc Quân Hành đau lòng, nhưng vẻ mặt vẫn lạnh nhạt: “Cái chết, có lúc lại là một sự giải thoát. Thà rằng từ biệt bằng cách này còn hơn hai người cứ tiếp tục hành hạ lẫn nhau”.
“Nhưng ngay cả câu tạm biệt cũng không có”.
Nam Mẫn cất giọng yếu ớt, giống như bệnh nhân mắc bệnh nan y, cũng không có chút sức lực: “Sao coi là từ biệt được chứ?”
Lạc Quân Hành trầm mặc hồi lâu, rất lâu cũng không nói gì.
Lúc sau, anh ta chậm rãi nói: “Có lúc không từ biệt, có lẽ ngược lại còn tưởng nhớ. Lúc chị dâu em đi, đã cười nói tạm biệt với anh. Cô ấy nói, không trách anh”.
Lạc Quân Hành cau nhẹ mày, tay kẹp điếu thuốc khẽ run run: “Nhưng anh, không có ngày nào là không trách bản thân mình”.
Nam Mẫn ngước mắt nhìn Lạc Quân Hành, vì câu nói này của anh ta, nước mắt lại rơi xuống.
Mưa bên ngoài vẫn lạnh lẽo thê lương, rơi xuống cửa sổ, giống như đánh vào lòng người.
“Cuối cùng chúng ta vẫn phải sống tiếp, vì còn có người nhà yêu thương chúng ta, còn có rất nhiều trách nhiệm phải thực hiện”.
Lạc Quân Hành đa tay nắm lên bả vai Nam Mẫn, không còn coi cô là trẻ con, mà coi là người lớn: “Thời gian sẽ chữa lành tất cả, việc chúng ta phải làm là tiếp tục đi về phía trước, đừng quay đầu”.
Ngày chôn cất Dụ Lâm Hải là ngày mưa âm u.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!