Chương 932
Nam Mẫn bật cười, oán trách nói: “Dưới sự giám sát của anh cả tôi, đừng nói gặp gỡ, không cấm túc tôi thì tôi đã cảm ơn trời đất rồi”.
Lạc Ưu nghe vậy chỉ cười ha ha.
“Cô đừng chỉ cười vậy, cô và anh hai tôi thế nào rồi? Anh ấy rất thật lòng với cô đấy”.
Lạc Ưu nghe thấy tên của Quyền Dạ Khiên, xấu hổ cúi đầu: “Tôi cũng không biết, tôi cũng không có ý kiến gì với con người anh ấy, nhưng tình hình hai nhà chúng tôi mới quan trọng, xem bố mẹ tôi có thể chấp nhận không đã”.
“Đừng lo lắng, duyên phận ông trời đã định, có đánh cũng không đi”.
Nam Mẫn an ủi cô ấy.
“Vậy cô và lão Dụ thì sao?”
Lạc Lưu hỏi ngược lại: “Duyên phận giữa cô và anh ta đã hết chưa?”
Nam Mẫn khẽ ngước mắt, đứng ở cửa sổ nhìn sắc đêm bên ngoài, trong lòng mơ hồ.
Cô cũng không biết.
Chuyện tình cảm luôn như vậy, chuyện của người khác thì nhìn rất rõ, còn chuyện của mình thì hồ đồ.
…
Trời vào đêm, Dụ Lâm Hải lại thấp thỏm bất an.
Nói một cách chính xác, anh đã rất lâu rồi chưa ngủ một giấc trọn vẹn yên lành.
Dạo này tâm trạng bất an, anh cầm châm cài tóc của Nam Mẫn, vuốt ve hoa văn trên đó, lại giống như có thể mơ hồ bay đến một thế giới khác.
Giống như Giả Bảo Ngọc mơ vào trong ảo cảnh Thái Hư.
Nhưng anh lại mơ hoàn toàn khác với Bảo Ngọc, trong mơ, anh nhìn thấy hai bóng hình ngồi dựa vào nhau trên bậc thềm bồng bềnh tiên cảnh.
“Tiểu Mẫn”.
Anh khẽ gọi cô, Nam Mẫn quay người, anh cười đi về phía cô, tưởng rằng cô dựa lên người mình.
Nhưng người ngồi bên cạnh cô đột nhiên quay đầu lại, anh ngẩn người, dừng chân tại chỗ.
Nhìn thấy một khuôn mặt khác.
Là Ngôn Uyên!
Dụ Lâm Hải bật tỉnh dậy, hơi thở nặng nề, trán và lưng toát đầy mồ hôi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!