Chương 841
Giọng anh ta vừa nhẹ vừa chậm, tốc độ chỉ nhanh hơn con lười một chút, cần phải kiên nhẫn nghe mới được.
Nhưng tiếng trung của anh ta lưu loát hơn mấy năm trước nhiều, cơ bản không khác biệt với người bản địa lắm.
Nói tiếng phổ thông còn rõ ràng dễ nghe hơn rất nhiều người sinh ra và lớn lên ở Trung Quốc.
Có lúc Nam Mẫn chê phiền, nói tiếng anh với anh ta, anh ta lại không chịu, cố chấp nói tiếng trung gượng gạo, vì anh ta cảm thấy tiếng trung là tiếng hay nhất trên thế giới.
Những chữ vuông vắn hợp thành từng từ, từng câu hoa mỹ, thật kỳ diệu.
“Vậy còn tạm”.
Lúc này Nam Mẫn mới bớt giận, nhảy lên giường, xoa đầu gối.
Lạc Quân Hành cất giọng thấp xuống “Vết thương trên trán thế nào rồi?”
Dừng một chút, lại nói: “Có thể ngồi máy bay không?”
“Không có gì đáng ngại”.
Nam Mẫn rất tốt với bản thân, bôi lớp thuốc mỡ dày lên đầu gối, mát xa, hỏi: “Anh cả, ngày mai anh phái ai đến đón em?”
“Một người bạn”, Lạc Quân Hành thản nhiên nói.
Nam Mẫn ngẩn người: “Bạn? Anh còn có bạn à?”
Lạc Quân Hành: “Nói kiểu gì vậy?”
Nam Mẫn cười he he: “Không có gì, chỉ là hiếu kỳ, không biết người được anh gọi là ‘bạn’, sẽ là nhân vật thế nào?”
“Em gặp rồi sẽ biết”.
Lạc Quân Hành không muốn nói nhiều, lại dặn dò: “Ngày mai không cần mang nhiều hành lý, ở đây cái gì cũng có”.
Lại ngập ngừng: “Cần thứ gì, anh cho người chuẩn bị cho em”.
“Em biết rồi”.
Nam Mẫn nói: “Lúc nào em đến chỗ anh, cũng đều đi với hai tay không, xách đầy đồ quay về mà?”
Lời không biết xấu hổ như vậy, cô lại nói rất hùng hồn.
Quan trọng là Lạc Quân Hành cũng không cảm thấy vấn đề gì.