Chương 776
Sau đó đồng thanh nói: “Quen!”
Văn Hải Phong cảm khái: “Không ngờ lúc còn sống còn có thể gặp được đệ tử thân truyền của ông Trình, ông Trình thế nào rồi, còn sống không?”
A Muội lắc đầu, rất thương cảm: “Hai năm trước ông Trình bị bệnh qua đời rồi”.
Vừa nghe lời này, ba ông cụ đều trầm mặc một lúc.
Văn Hải Phong nói: “Được rồi, tôi quyết định cho cô bé này ở lại. A Muội, cháu còn biết hát kịch gì?”
A Muội cười nói: “Rất nhiều ạ…”
Nam Tam Tài liếc Nam Mẫn đứng dưới hiên cửa sổ một cái: “Có phải cháu sớm biết mọi chuyện giữa các ông và ông Trình, nên mới phái A Muội đến không?”
Nam Mẫn cười lấy lòng: “Không phải, là duyên số thôi. Trước đây ông ở nhà hay ngâm nga câu này, cô bé này vừa hay biết hát kịch, tất cả đều là trùng hợp”.
Nam Tam Tài nhăn mũi, suýt không nhịn được trừng mắt với cháu gái, nghĩ thầm: Ông tin cháu mới lạ đấy.
Cháu gái của ông ta, giống hệt bố nó, gian xảo.
Dụ Hành Nghiêm lại thở dài một hơi, nhìn Nam Mẫn: “Tiểu Mẫn ấy à, rất có lòng”.
Một cô bé tốt như vậy, sao không phải là cháu nội của ông ta chứ?
Không biết còn mạnh hơn thằng cháu ngoại không ra gì của ông ta bao nhiêu lần.
Người so với người đúng là tức chết.
Nói chung là để A Muội ở lại, để tiền ở lại đều thành công, Nam Mẫn mới thở ra nhẹ nhõm.
Lên xe, cô lại nói: “Muốn đối phó với ông cụ nhà chúng ta, đúng là không dễ. Chuyện này làm tốt lắm, coi như anh đã lập công đền tội”.
Cố Hoành nghe thấy vậy cũng thở nhẹ nhõm.
“Hiếm thấy một câu khen ngợi từ cô, cũng không hề dễ dàng”.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!