Chương 540
Cuối cùng trong ánh mắt như cái đầm sâu của Thẩm Lưu Thư hiện vẻ hối lỗi và hối hận: “Ban đầu sở dĩ chần chừ kéo dài không chịu li hôn, là sợ gia đình tan vỡ sẽ gây tổn thương và ảnh hưởng đến tâm lý của con”.
Ông ta ngập ngừng, trong giọng ung dung xen lẫn nghẹn ngào.
“Con biết lúc bố biết con li hôn, trong lòng bố đau khổ thế nào không?”
Trong mắt Thẩm Lưu Thư lóe bên ánh nước nho nhỏ: “Bố nói với cô Nguyệt của con, cuối cùng con trai của bố đã đi theo vết xe đổ của bố”.
“Nói xong chưa?”
Dụ Lâm Hải thể hiện vẻ chán nản rõ ràng trên mặt, cầm ly rót vào hơn nửa ly trà, giảm bớt sự nóng nảy sắp dâng trào trong lòng, nghĩ đến những lời vừa nãy của Thẩm Lưu Thư, anh bỗng nhiên bật người, ngẩng đầu.
Đôi mắt phượng sắc xảo đó giống hệt với Dụ Phượng Kiều, khóa chặt Thẩm Lưu Thư.
“Bố nói đúng, con giống bố. Vô tình vô nghĩa giống bố, giả tạo lạnh lùng giống bố, không biết tốt xấu, mặt dày giống bố”.
Dụ Lâm Hải công nhận một cách thẳng thắn: “Bố cũng không có lỗi với con, người bố có lỗi nhất là mẹ của con. Năm đó con không hiểu, bây giờ thì con hiểu rồi, bố chần chừ kéo dài không li hôn, không phải vì bố sợ ảnh hưởng đến con, mà là lúc đó nền tảng của bố chưa vững vàng, vẫn chưa buông được thân phận ‘con rể nhà họ Dụ’, càng không buông được tiền đồ tươi sáng của bố”.
Ánh mắt anh càng sắc bén: “Bố biết rõ mẹ con tính cách mạnh mẽ, trong mắt không chứa nổi hạt bụi, nếu bố thực sự không yêu bà ấy, thì thẳng thắn nói rõ với bà ấy, li hôn bà ấy, thì chưa chắc bà ấy sẽ bị tổn thương nghiêm trọng như vậy. Nhưng bố lại kéo dài mười năm, lấy con làm cái cớ, uy hiếp bà ấy, ép cô cả nhà họ Dụ kiêu ngạo thành bệnh nhân trầm cảm, suýt nữa phát điên. Tình yêu của bố, không tổn thương mình, chỉ tổn thương người khác”.
Dụ Lâm Hải thở dài: “Bởi vì bố của con là người không có trái tim”.
Anh cầm áo khoác vest, đứng lên định bỏ đi, phía sau vang lên tiếng nói: “Bố có lỗi với mẹ con. Cả đời bố đã không còn cơ hội, con đừng giống bố, đến già vẫn phải hối hận”.
Dụ Lâm Hải không dừng bước, tiếp tục sải bước đi về phía trước, Thẩm Lưu Thư lại nói: “Nam Mẫn là cô gái tốt, con đã có tình cảm với nó thì nghĩ cách theo đuổi đi”.
Nghe thấy “Nam Mẫn”, Dụ Lâm Hải mới khẽ dừng chân.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!