Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Vợ Cũ Ngoan Hiền Thay Đổi Rồi


Nam Mẫn mặt không cảm xúc, liếc anh ta một cái: “Tôi chỉ đồng ý hợp tác với anh”.

“Thêm một người cũng không sao mà”, Phó Vực cười hé miệng, nhìn Dụ Lâm Hải bị ngăn ở ngoài thang máy, nháy mắt với anh: Mau nói gì đi chứ!
Hà Chiếu cũng sắp dựng lông lên rồi, Dụ Lâm Hải lại vẫn điềm tĩnh, tỏ thái độ không có ý kiến chủ quan.

“Tổng giám đốc Nam, việc kinh doanh trường đua ngựa ngoại ô phía Bắc, tôi cũng muốn tham gia”.

Nam Mẫn nhìn thẳng về phía anh, đôi mắt trong veo không có chút cảm xúc, lãnh đạm nhìn anh một lúc, đôi môi hồng đỏ khẽ mở, nhả ra một câu lạnh nhạt.

“Muốn hợp tác với tôi? Anh là ai?”
Dụ Lâm Hải: “…”
Thang máy từ từ đóng lại, đi thẳng lên, Dụ Lâm Hải cứ vậy bị vợ cũ vô tình bỏ lại ở cửa thang máy.

Văn phòng tổng giám đốc vang lên tiếng cười xấu xa.

Phó Vực đi theo phía sau Nam Mẫn, thực sự không nhịn được, cười đến sắp ngất đi, khiến cho mọi người trong văn phòng tổng giám đốc đều phải nhìn qua.

Nam Mẫn ghét bỏ liếc Phó Vực một cái: “Cười đủ chưa”.


“Xin lỗi xin lỗi, tôi thực sự không nhịn được… buồn cười quá!”
Phó Vực cười đến mức sắp chảy nước mắt, chỉ ra bên ngoài nói với Nam Mẫn: “Em không biết đâu, anh Dụ, anh ta thích khoe khoang cỡ nào, trước nay chỉ có anh ta mặt nặng mày nhẹ với người khác, nhưng em lại, em lại… ha ha ha”.

Lại một tràng cười xấu xa, Phó Vực bắt chước tư thái vừa nãy của Nam Mẫn, còn cả giọng điệu: “Muốn hợp tác với tôi? Anh là ai?”
Anh ta không nhịn được khen Nam Mẫn: “Em rất ngầu đấy!”
Nam Mẫn không thèm để ý anh ta, quay đầu nói với Cố Hoành với vẻ mặt không nhìn nổi nữa: “Đi chỉnh sửa tài liệu về trường đua ngựa, sắp xếp đi, đúng chín giờ mười năm phút xuất phát”.

“Vâng”, Cố Hoành nhận lệnh đi, lúc đi còn đóng cửa lại.

Lúc đóng cửa, anh ta cũng nắm chặt nắm đấm “yeah” một tiếng.

Tuy anh ta không khoa trương như biểu hiện của Phó Vực, nhưng cũng cảm thấy sảng khoái với thái độ của Nam Mẫn với Dụ Lâm Hải vừa nãy, ai bảo tối qua người họ Dụ đó ức hiếp tổng giám đốc Nam, đáng đời!
Phó tổng giám đốc Tưởng Phàm đến văn phòng tổng giám đốc, từ xa đã nhìn thấy một loạt động tác, biểu cảm của Cố Hoành: “Làm gì thế hả?”
“Phó tổng giám đốc Tưởng”, Cố Hoành vội vàng thu lại thái độ và tư thái, thấy Tưởng Phàm hỏi vậy, anh ta kể lại đơn giản chuyện xảy ra tối qua và sáng nay, cũng có thể nói là phàn nàn một hồi.

Tưởng Phàm nghe xong lại cau mày.

Lại là Dụ Lâm Hải?
Ba năm Nam Mẫn mất tích, rốt cuộc đến thành phố Bắc làm gì? Tại sao sau khi trở về cả người lại thay đổi rất nhiều, điều gì khiến cô ấy tổn thương, hùng hổ dọa người như vậy?
Chẳng lẽ tất cả đều có liên quan đến Dụ Lâm Hải?
Nghĩ như vậy, Tưởng Phàm giao tài liệu trong tay cho Cố Hoành, quay người đi thang máy xuống tầng, anh ta muốn đi hỏi rõ nguyên do.


Ở đại sảnh tầng một, Hà Chiếu nín thở đứng phía sau Dụ Lâm Hải, cẩn thận dè dặt quan sát vẻ mặt của anh.

Chỉ sợ anh không vui, phá cả toàn nhà này.

Đi theo Dụ Lâm Hải bao nhiêu năm nay, đây là lần đầu tiên anh chủ động xin hợp tác, không ngờ lại bị từ chối ở bên ngoài.

Lần trước anh cũng bị từ chối ở bên ngoài tại đây.

Là cùng một người.


Lần trước là “Không rảnh, không gặp.

Muốn gặp tôi? Kiếp sau đi”.

Lần này là: “Anh là ai?”
Đúng là không hề nể mặt chút nào.

Nếu đổi lại là người ngoài dám đối xử với họ như vậy, không cần Dụ Lâm Hải dặn dò, anh ta cũng có thể không buông ta phá tập đoàn Nam thị!
Nhưng cái mặt lạnh lùng này là của mợ chủ ban cho, tập đoàn Nam thị cũng là địa bàn của mợ chủ, chuyện của hai vợ chồng người ta, một trợ lý như anh ta cũng không dám xen vào, chỉ có thể yên lặng đứng đó.

“Giám đốc Dụ, hay là chúng ta để hôm khác rồi đến?”
Dụ Lâm Hải mím chặt môi, lúc này anh cũng không nói ra được là cảm xúc thế nào.

Vừa thất vọng, vừa tức giận, và ngượng ngùng không thốt thành lời.

Cô ấy lại hỏi anh là ai?
Giả bộ không quen biết anh đến nghiện rồi à?
Còn nữa, tại sao tên nhóc Phó Vực có thể đi theo lên?
Cô cũng không sợ cô bị đồ thối tha đầy một bụng xấu xa hại ư, lại dám hợp tác với anh ta!
“Ấy, anh này, anh lại đến à?”
Một giọng nói giòn tan ngọt ngào vang lên bên tai, vẫn là cô nhân viên lễ tân giúp Dụ Lâm Hải gọi điện trước đây, tên là Hoàng Y Y.

Nhìn thấy soái ca, cô ta cười cong mí mắt: “Anh đến gặp tổng giám đốc Nam của chúng tôi phải không, lần này anh có hẹn trước không?”

“Ừm”, Dụ Lâm Hải nghiêm túc đáp lại một tiếng.

Hà Chiếu nhanh chóng nhìn sang boss một cái: Ừm?
Hoàng Y Y cũng chẳng kiểm tra, trực tiếp mở đường cho soái ca: “Được, mời anh bên này, tôi đưa anh lên”.

Lúc Tưởng Phàm xuống, đại sảnh không một bóng người, anh ta đến hỏi lẽ tân: “Anh Dụ đó đi chưa?”
Một nhân viên lễ tân khác nói: “Chưa, vừa mới đi lên”.

Phó Vực xoay ghế xoay một vòng, ngắm văn phòng của Nam Mẫn, không khỏi tặc lưỡi.

“Văn phòng này của em, hơi nặng không khí cổ xưa, nhìn giống như nơi ở của ông lão hơn bốn mươi tuổi”.

Phó Vực ngắm dụng cụ bài trí kiểu Trung, còn có mốt số tranh chữ cổ xưa cũ kỹ, vẻ mặt chê bai: “Tôi có bạn gái cũ làm thiết kế nội thất, khi về tôi giới thiệu cho em, trang trí lại đi”.

“Không cần”.




Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!