Chương 468
Dụ Lâm Hải nhăn trán: “Cậu điên à?”
Nam Mẫn xùy một tiếng: “Hắc bạch song sát ý”.
“…”
Phó Vực lái xe đi về phía nhà hàng Thực Vị.
Qua một đèn xanh đèn đỏ, đang định rẽ trái vào đường lớn theo tín hiệu rẽ, sau lưng liền truyền đến hai giọng nói khác nhau nhưng rất đồng thanh: “Đi thẳng vào đường tắt”.
Phó Vực: “???”
Tay cũng run run theo.
Anh ta đánh lái đi vào đường mòn theo như họ nói, liếc về phía hai người ngồi đằng sau.
Cho dù hai người cách nhau một khoảng ở giữa nhưng vẫn khiến Phó Vực khó chịu: “Tôi nói này, hai người thật sự coi tôi là tài xế?”
Dụ Lâm Hải không để ý tới anh ta.
Nam Mẫn cho rằng Phó Vực đang nhằm vào mình, cô nhàn nhạt nói: “Nếu không thì anh xuống đây, để tôi lái?”
“Tôi thấy được”.
Phó Vực rất biết lắng nghe, lập tức đỗ xe dừng bên đường, cởi dây an toàn rồi xuống xe.
Nam Mẫn cũng không cảm thấy có gì, cô khoan thai đi vào ghế lái.
Phó Vực muốn chuyển tới ghế lái phụ, nhưng Nam Mẫn đã khóa cửa xe, hạ cửa kính xuống, chỉ về ghế sau: “Ra sau đi”.
Đúng, không được như ý đâu.
Dụ Lâm Hải nhìn Phó Vực ngồi bên cạnh mình, chân mày nhíu chặt: “Cậu không biết xấu hổ à?”
Phó Vực rất thản nhiên: “Có gì mà xấu hổ? Không phải nhìn hai người ở cạnh quá ngượng ngùng sao, giúp hai người…”
Lời còn chưa dứt, xe giống như mũi tên “Vèo” ra ngoài.
Mẹ ơi!