Chương 463
Phó Vực nhìn thấy cô thật sự nổi giận rồi, anh ta vội vàng lộ ra nụ cười lấy lòng: “Chỉ đùa một chút, đừng nóng giận nha”.
Nam Mẫn lười để ý anh ta, lạnh lùng nhìn về phía người đàn ông bên cạnh: “Sao anh lại gọi anh ta đến?”
“Không phải anh gọi”.
Dụ Lâm Hải nhàn nhạt nói: “Cậu ta sống chết đòi tới”.
“…”
Phó Vực không chút xấu hổ liền gật đầu: “Đúng vậy, hiếm thấy có lúc em cũng chật vật yếu ớt như vậy, cơ hội tốt thế tôi không thể chắp tay nhường cho người khác được, cho nên tôi tới rồi, cảm động chưa?”
Nam Mẫn cắn răng: “Cảm động, nhưng cái này không ảnh hưởng đến tâm tình tôi muốn đánh anh”.
Chờ lúc đèn đỏ, Nam Mẫn siết cổ Phó Vực từ phía sau, siết đến mức trong phút chốc anh ta không thở nổi liền kêu cứu: “Lão Dụ, cậu cứ nhìn như vậy? Cậu phải quản cô ấy chứ!”
Dụ Lâm Hải: “Không dám quản”.
Phó Vực: “…”
Anh ta liếc mắt nhìn anh: Cậu, sao, lại, có thể, sợ hãi, như vậy!
Khí khái của nam tử hán đi đâu rồi?
Quả thật không muốn thanh niên trai tráng như mình mất sớm, Phó Vực kịp thời cầu xin tha thứ: “Tôi sai rồi sai rồi, cô cả Nam đại nhân đại lượng, đừng quan tâm tôi nói gì cả”.
Mắt thấy đèn xanh đã sáng, Nam Mẫn liền buông tha Phó Vực.
Lúc này Phó Vực mới được giải thoát, một tay cầm lái, một tay giơ ngón giữa về phía Dụ Lâm Hải: Không trượng nghĩa.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!