Chương 460
Nhìn cửa khoang đóng chặt, Dụ Lâm Hải đứng tại chỗ, hứng gió lạnh của sân bay, chỉ cảm thấy hơi chóng mặt.
Hà Chiếu ở bên cạnh nhìn ông chủ nhà mình, cảm thấy anh vô cùng giống như vợ bé chịu ấm ức thời phong kiến.
“Tổng giám đốc Dụ, có một câu, tôi không biết có nên nói không”.
Dụ Lâm Hải tỏ vẻ mặt lạnh nhạt: “Vậy thì đừng nói”.
Lời không nên nói, dùng mũi nghĩ cũng biết không phải là lời tốt đẹp gì.
Hà Chiếu sờ mũi, vừa nãy anh ta hơi hấp tấp, lúc này chỉ cảm thấy may mắn, anh ta mà nói ra lời này thì có thể không được lên máy bay, trực tiếp bị gửi đến Nam Cực ngắm chim cánh cụt rồi.
Bởi vì anh ta định nói là: Chó liếm, thông thường sẽ không có kết quả tốt.
Chó liếm: Hết mực lấy lòng/ dỗ ngọt người khác (kiểu có thể bỏ đi giới hạn của bản thân.)
Máy bay cất cánh thuận lợi, dường như có cảm giác bỏ hết tất cả mọi ồn ào xô bồ phía sau, Nam Mẫn chỉ cảm thấy nhẹ nhõm.
Cô điều chỉnh ghế ngồi, mệt mỏi ngả lưng.
Nhiệt độ trong khoang máy bay hơi thấp, cô đang định xin nhân viên phục vụ một cái chăn, Tư Triết vừa đi từ phòng vệ sinh ra đã xách về một cái chăn: “Chị đắp đi, đừng để bị cảm”.
“Cảm ơn”, Nam Mẫn ngồi dậy định cầm lấy, Tư Triết nói: “Để em”.
Cậu ta cúi lưng đắp chăn cho cô, cất giọng thanh thanh hỏi: “Chị à, chị muốn ngủ một giấc không?”
“Hơi buồn ngủ, nhưng không muốn ngủ lắm”.
Tư Triết hơi chớp mắt: “Có muốn xem phim không?”
Nam Mẫn khẽ cười: “Được”.
Tư Triết tìm một bộ phim mang sắc thái huyền bí hồi hộp, lấy ra rất nhiều đồ ăn vặt từ trong balo của mình bày trước mặt Nam Mẫn, đều là đặc sản mua ở thành phố Thanh.
Nam Mẫn chọn một gói mực xé sợi, nhìn nó thích thú.
Bộ phim vừa bắt đầu, đã có cảm giác huyền bí ẩm ướt, đen tối, Tư Triết nói với Nam Mẫn: “Chị, nếu chị sợ thì tóm cánh tay của em, không sao đâu, em không sợ đau”.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!