Tiếng ma sát chói tai vang lên trong màn đêm yên tĩnh, sau đó vì quán tính nên nó va vào lan can!
Không biết từ khi nào đai an toàn của Kiều Lãnh đã được gỡ xuống, mui xe cũng đã được mở, cơ thể hắn mất khống chế nhào về phía trước, va vào kính thủy tinh.
“Ầm! Ầm! Ầm!”
Ba tiếng nổ liên tục.
Thiết bị an toàn trước người Nam Mẫn được mở ra, cô nằm nhoài người lên bánh lái, trán đã bị thương, máu tươi đỏ rực nhỏ xuống.
Mà Kiều Lãnh thì đã lao cả nửa người qua kính chắn gió, thủy tinh vỡ tan thành những mảnh nhỏ.
Máu tươi, từng giọt, từng giọt rơi xuống.
Đầu Nam Mẫn đau như muốn nứt ra.
Dường như cả thế giới cũng bắt đầu trở nên mơ hồ, cô còn chẳng thể mở nổi mắt ra.
Cô nghe thấy giọng nói trầm thấp lại bất đắc dĩ của Kiều Lãnh: “Người con gái này, cô đúng là không muốn sống nữa rồi”.
Sau đó, vô số ánh đèn chợt sáng lên, rất nhiều bóng người vọt tới, cô lại nghe thấy giọng nói quen thuộc không ngừng gọi tên mình: “Mẫn, Mẫn à…”
Dường như cô được bế dậy, rơi vào một vòng tay cực kỳ ấm áp.
Mệt quá, thật sự mệt mỏi quá.
Cô cố gắng dốc lòng yêu một người.
Cô cũng cố gắng sống lấy cuộc đời của mình.
Cô còn cố gắng bảo vệ cả những người thân bên cạnh mình… Nhưng chỉ có bố mẹ, là cô không thể tìm về được.
*
Thế nhưng khi tỉnh giấc, mở to hai mắt thì cô lại ngửi thấy mùi thuốc khử trùng.
“Tỉnh, đã tỉnh lại rồi!”
Phòng bệnh nhanh chóng xuất hiện một đám người.
Nam Mẫn thấy hơi chóng mặt, cô nhắm mắt lại, mở ra lần nữa, đập vào mắt chính là cái đầu tròn vo của Dụ Lâm Hải.
Cô nhìn anh, chẳng hiểu kiểu gì lại thốt ra một câu: “Ồ, tóc anh dài ra rồi này?”
“…”
Trong phòng bệnh, Dụ Lâm Hải khẽ tựa người vào cửa sổ, nghe Quyền Dạ Khiên lải nhải trách mắng Nam Mẫn.
Nam Mẫn hết sức buồn bực nghe lời trách mắng của anh hai, nghe đến mất hồn, tầm mắt bất giác chuyển sang đầu Dụ Lâm Hải.
Đúng là tóc anh đã dài hơn rồi, kiểu đầu đinh này trông có cảm giác như anh đã quay về quân đội vậy.
Cộng thêm hơi thở đầy mạnh mẽ và sắc bén.
Lần đầu tiên cô nhìn thấy anh cũng là dáng vẻ này.
Trên đời không có gì đẹp bằng ánh mắt đầu tiên, Nam Mẫn không nhịn được nhìn “mối tình đầu” của mình thêm vài lần.
Quyền Dạ Khiên nhìn ánh mắt đã chuyển hướng cùng với sự mất tập trung của Nam Mẫn thì tức đến mức chống nạnh, quát chói tai: “Nam Mẫn, anh đang nói chuyện với em đấy, em có nghe hay không vậy?”
Nam Mẫn bị giọng nói cực lớn của anh ta dọa sợ giật mình.
“Có…”
Nam Mẫn vội vàng lên tiếng, nhìn nét mặt của anh hai, cô bất đắc dĩ dỗ dành: “Được rồi, được rồi mà, em xin lỗi. Em biết cách em làm có hơi mạo hiểm, nhưng cũng may mắn bắt được người về đấy thôi?”
“Thế mà em gọi là mạo hiểm á?”
Quyền Dạ Khiên lạnh mặt, chọc vào cái đầu vẫn còn quấn băng của cô: “Hành động của em gọi là giết địch một ngàn lại tổn thất hẳn tám trăm đấy!”
Nam Mẫn: “Ai da… Đau!”
Dụ Lâm Hải lập tức căng thẳng, bất giác đứng dậy, lạnh lùng liếc nhìn Quyền Dạ Khiên một cái.
“Được rồi, đủ rồi, em gái đã bị thương thành thế này rồi mà, anh đừng có bắt nạt em ấy nữa”.
Lý Vân đi tới ngăn hành vi “bạo lực” của Quyền Dạ Khiên lại.
Biết được Nam Mẫn gặp chuyện không may, Lý Vân lập tức kéo Trình Hiến chẳng biết mô tê gì chạy tới thành phố Nam, cũng sợ tới mức không biết trời trăng gì.
“Nhưng mà bé sáu à, không phải anh tư muốn mắng em nhưng em làm thế thật sự khiến mọi người phải lo lắng đấy”.
Lý Vân hoảng hốt, sau đó không nhịn được phê bình em gái mình: “Chuyện lớn như vậy mà em không bàn với bọn anh một tiếng, tùy tiện quyết định, đủ lông đủ cánh rồi chứ gì, không coi các anh ra gì nữa đúng không?”
Anh ta nói đến cuối câu thì giọng cũng bất giác lên tông.
Nam Mẫn cúi đầu, mím môi không lên tiếng.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!