Dụ Phượng Kiều nhíu mày, không hiểu gì: “Cái gì vậy? Chúng tôi không nói về chuyện đó”.
“Không nói về chuyện đó ư?”
Đến lượt dì Vệ ngạc nhiên: “Thế bà với con bé tán gẫu cả nửa ngày về chuyện gì?”
“Rất nhiều”.
Dụ Phượng Kiều cảm thấy mình đã có một cuộc trò chuyện rất vui vẻ, xúc động nói với dì Vệ: “Mẫn còn nói là mẹ con bé, bà Lạc Nhân khi còn sống đã nhắc tới tôi, còn khen tôi nữa đó bà có tin không? Ai da, nghĩ tới thôi đã thấy xúc động”.
Dì Vệ mặt đầy vạch đen: “Bà à, ít nhiều gì bà cũng là cô cả của nhà họ Dụ, cho xin chút tiền đồ đi được không?”
“Thôi đi, là Lạc Nhân khen tôi đấy. Cô cả nhà họ Dụ thì sao, tôi phấn đấu suốt nửa đời người còn không thể đạt được một nửa thành tựu của người ta”.
Dụ Phượng Kiều than thở: “Bà xem con trai, con gái người ta nuôi kìa, rồi nhìn lại con trai nhà tôi mà xem, chênh lệch quá lớn. Chỉ từng đó thôi tôi cũng đã thua rồi”.
Dì Vệ bất đắc dĩ: “Bà đừng nghĩ cho mỗi bản thân mình như thế, có thể lo lắng cho Lâm Hải nhà mình một chút được không, ít nhiều gì cũng phải giúp đỡ tác hợp hai đứa nó chút chứ”.
“Tác hợp cái gì? Bản thân nó không chịu cố gắng, một mình tôi tác hợp thì được gì?”
Dụ Phượng Kiều nói: “Tôi đã nghĩ thoáng hơn rồi, chuyện tình cảm thì phải xem duyên phận, cứ cố gán ghép hai đứa lại dễ bị trời đánh lắm. Dù sao con bé Mẫn mà không thể làm con dâu, thì tôi cũng sẽ nhận nó làm con gái”.
“Bản thân bà thì đã sắp xếp xong xuôi cả rồi, nhưng con trai bà thì sao, bà không quan tâm tới nó nữa hả?”, dì Vệ tức giận, còn chẳng dùng kính ngữ.
Dụ Phượng Kiều lắc đầu: “Mặc kệ nó, họa nó gây ra thì nó tự đi mà gánh, có con gái rồi thì tôi thèm vào thằng con trai đó?”
“…, bà đúng là mẹ ruột thằng bé”, dì Vệ bất lực nói.
*
Bây giờ Nam Mẫn đi đến đâu cũng có một đám vệ sĩ theo sau.
Dù bọn họ không mặc quần áo màu đen, mà chỉ mặc quần áo bình thường, thì một dàn toàn trai đẹp đi theo sau thế này vừa ngầu lại hết sức rầm rộ.
Nhưng cả dàn trai đẹp như thế, lại không thu hút bằng một người.
Mới ra khỏi cổng bệnh viện, Nam Mẫn đã trông thấy một bóng người cao lớn trong đám đông, cậu ấy mặc quần áo thể thao màu trắng đỏ đan xen, cao gần hai mét khiến cậu ta như hạc giữa bầy gà.
Dưới ánh chiều tà, cậu ấy nghiêng người đứng đó, đeo cái cặp sách màu đen đơn điệu, đang cúi đầu xem điện thoại, cái bóng trên đất kéo dài thật dài.
Một tên nhóc vừa cao lại còn điển trai như thế, tùy tiện ném vào trong đám đông cũng có thể trở thành người nổi bật nhất.
Là ngọn lửa bùng cháy giữa một đám toàn mấy cô gái nhỏ.
Bên cạnh có một vài người chụp ảnh, nhóc con trông thấy thì nhướng mày, làm hành động cấm, mấy cô gái nhỏ lại áy náy, ngượng ngùng chạy mất.
Nam Mẫn cong môi, cảm thấy hơi buồn cười, đứng trước cổng bệnh viện thế này chẳng khác gì tự mình hại mình.
Cô lập tức đi tới vỗ vai cậu ta một cái.
Cậu ta quay đầu lại nhìn cô, gương mặt lạnh lùng bỗng chốc trở nên hiền hòa tươi cười: “Chị”.
Nhìn thấy cô ở đây, dường như Tư Triết cũng không bất ngờ lắm.
Nhưng Nam Mẫn vẫn nói: “Trùng hợp quá nhỉ nhóc con, không ngờ lại gặp cậu ở đây”.
“Cũng không trùng hợp lắm”.
Đôi mắt nai to tròn của Tư Triết lóe sáng: “Em đặc biệt tới đây để tìm chị đó”.
Nam Mẫn ngẩn ngơ.
“Hả?”
Tư Triết chợt cười nói: “Em đùa thôi. Em đến thành phố Bắc để tham gia tập huấn, có một đồng đội bị thương ở chân, em đưa cậu ấy tới đây, đúng lúc nhìn thấy chị trên hành lang nên ở đây chờ”.
“Nói sớm đi có phải xong rồi không, đùa với giỡn cái gì”.
Cô giơ tay lên, Tư Triết cũng tự giác cúi đầu đầu để cô búng vào trán mình.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!