Không chỉ là cô, thỉnh thoảng các anh còn nhắc đến chuyện cũ xấu hổ này, trêu chọc Quyền Dạ Khiên.
Hồi nhỏ, mấy anh em họ đều học võ trong Thiếu Lâm Tự, lúc đó Lạc Ưu cũng được người nhà đưa đến học võ, vốn là muốn để cô ấy rèn luyện sức khỏe, không ngờ cô ấy lại thành tiểu bá vương.
Trách thì trách tại rõ ràng Lạc Ưu có thể kiếm cơm dựa vào dung mạo xinh đẹp, nhưng lại cứ muốn dựa vào nắm đấm để chiếm một chỗ đứng trong thế giới của đàn ông.
Khác với khuôn mặt thanh lạnh trong nét xinh đẹp ngọt ngào của Nam Mẫn, ngũ quan của Lạc Ưu rất kiều diễm, chiếc cằm nhọn, đuôi mắt cong, giống như hồ ly, vô cùng có sức mê hoặc.
Nhưng nhiều năm chiến đấu cống hiến đã tô điểm thêm cho cô ấy phần khí chất mạnh mẽ rắn rỏi, ngũ quan yêu mị thêm phần khí khái anh hùng.
Nhà văn Woolf từng nói: “Linh hồn vĩ đại đều đều nằm trong cơ thể lưỡng tính”.
Chính là nói phụ nữ như Lạc Ưu.
Lạc Ưu cười lớn ha ha: “Tôi là thân nữ nhi lòng nam nhi, không có cái phúc đi học, yêu đương, kết hôn sinh con như cô gái bình thường, cuộc sống quân đội thích hợp với tôi hơn”.
Nam Mẫn nói: “Con gái cũng không cứ phải kết hôn sinh con, giúp chồng dạy con mới là cuộc sống bình thường, con người sống trên đời này, sống thế nào mà chẳng là sống, con đường mình chọn, thong thả sảng khoái bước tiếp là được”.
“Nói đúng lắm, tôi cũng nghĩ như vậy”.
Lạc Ưu và Nam Mẫn nói chuyện rất ăn ý, nâng ly rượu chạm với cô.
Rượu này do đích thân Lạc Ưu ngâm, tự đặt tên là “Trăng sáng ở ngoại ô Moscow”, rượu có màu xanh băng, không vấn đề gì, chỉ một chữ : mạnh.
Ở quán café uống rượu đuôi gà, cũng không còn ai như vậy.
Rượu xuống cổ họng, nóng ran rát, chỉ cảm thấy cả người sảng khoái.
Đã rất lâu Nam Mẫn không trò chuyện với ai vui vẻ như vậy, mặc sức uống thỏa thích.
Dụ Lâm Hải ở một bên thấy vậy không nhịn được lên tiếng: “Rượu này mạnh lắm, uống ít thôi”.
“Đừng quản tôi”.
Nam Mẫn liếc xéo qua Dụ Lâm Hải với ánh mắt lãnh cảm: “Anh không đi dỗ dành Bạch Nguyệt Quang của anh đi, còn ở đây làm gì?”
Dụ Lâm Hải mím môi, không nói gì.
Lạc Ưu cũng liếc xéo anh ta một cái: “Đúng thế, anh ở đây làm gì? Phải làm gì thì làm đi”.
Dụ Lâm Hải luôn cử xử hòa nhã trước mặt Nam Mẫn, nhưng không hề e dè trước mặt người khác.
Anh nghiêng đầu nhìn Lạc Ưu một cái: “Cô nghỉ phép không về nhà, chạy đến thành phố Bắc làm gì?”
“Lánh nạn, nhân tiện đến trị thương”.
Vừa dứt lời.
Dụ Lâm Hải: “Lánh nạn gì?”
Nam Mẫn: “Cô bị thương à?”
Hai người cùng lên tiếng, nhưng trọng điểm quan tâm không giống nhau.
Lạc Ưu nhìn vẻ mặt căng thẳng của họ, khóe môi buông lỏng, đỡ hông, thờ ơ nói: “Không có gì, bị thương ở hông, bệnh cũ thôi… nói đến lại hơi đau rồi”.
Còn về lánh nạn gì, thì cô ấy không nói.
Vì ngay cả bản thân cô ấy cũng không biết, rốt cuộc là ai đang âm thầm nhằm vào cô ấy.
Lạc Ưu bị thương ở hông trong một lần tác chiến.
Cô ấy nói nhẹ nhàng như gió thổi mây trôi, nhưng Nam Mẫn nhìn vẻ mặt của cô ấy, là biết bị thương không nhẹ.
“Anh quay người đi đi”.
Nam Mẫn ra lệnh với Dụ Lâm Hải, Dụ Lâm Hải lặng lẽ quay lưng lại.
Lỗ Hằng lau nhà xong, liền bị Nam Mẫn phái đi đón anh nhỏ và anh hai.
Trong quán café rộng lớn chỉ còn lại ba người bọn họ.
Nhìn chiến hữu cũ ngoan như cún, Lạc Ưu không nhịn được cười: “Không ngờ cá khô tự cao tự đại, coi mình là duy nhất trên đời bây giờ lại ngoan như vậy, là cuộc sống đã rèn luyện anh, hay là vỏ quýt dày cho móng tay nhọn đây?”
Dụ Lâm Hải cắn răng, lại không thể quay đầu, chỉ đành nhẫn nhịn.
Coi như mình không nghe thấy.
“Cá khô?”, Nam Mẫn khẽ nhướn mày.
Lạc Ưu nói: “Biệt hiệu của lão Dụ, là tôi và Phó Vực đặt cho anh ta đấy, nghe hay không?”
“…”
Nam Mẫn không nhịn được buồn cười, nhìn chằm chằm sau gáy của Dụ Lâm Hải, nói: “Rất phù hợp”.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!