Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Vợ Cũ Ngoan Hiền Thay Đổi Rồi - Thiên Tâm

“Gửi tin nhắn cho ai vậy, cười thành cái bộ dạng quỷ quái gì thế không biết?”

Phó Vực hết sức tò mò, giơ tay giật lấy điện thoại trong tay Dụ Lâm Hải, nhưng động tác của Dụ Lâm Hải còn nhanh hơn cả anh ta, nhanh chóng tắt màn hình và cất điện thoại đi.

Lạnh lùng liếc mắt nhìn anh ta một cái: “Cậu biết cái gì gọi là lịch sự không?”

Phó Vực nhíu mày: “Nam Mẫn cho cậu ra khỏi danh sách đen rồi hả? Cậu add friend với cô ấy rồi hả?”

Dụ Lâm Hải khẽ mím môi: “Liên quan méo gì đến cậu”.

“Cái nụ cười đó của cậu chẳng khác gì mấy cô gái đang tương tư, nhìn là biết đang yêu đương hẹn hò gì rồi”.

Phó Vực khoanh tay nhìn anh ta: “Nhưng mà cái bộ dạng này của cậu chắc là không yêu đương gì với người con gái khác đâu. Người anh em, thật ra cậu cũng thảm thương lắm, có được cô vợ cũ như Nam Mẫn thì làm sao mà yêu được người con gái khác cơ chứ?”

Anh ta xoa trán, suy tư khổ sở: “Cái câu nghe đau đến cháy lòng ấy là gì đấy nhỉ? À đúng rồi, từng lướt qua biển lớn thì chút nước có là gì, mây không bay ở Vu Sơn thì không phải là mây…”

Dụ Lâm Hải nghe những lời vớ vẩn đó quá đủ rồi, nên trực tiếp ném cho anh ta cái chìa khóa: “Tạm biệt, không tiễn”.

Phó Vực nhận chìa khóa, hài lòng vẫy vẫy tay rồi xoay người lượn đi.

“Cảm ơn nhé người anh em, tôi ở nhà chờ cậu”.

Hèn không sao tả được.

Từng lướt qua biển lớn thì chút nước có là gì, mây không bay ở Vu Sơn thì không phải là mây.

Dụ Lâm Hải cười khổ một tiếng, ai dám nói điều đó không đúng?

Hà Chiếu gõ cửa vào, báo cáo: “Tổng giám dốc Dụ, bên thành phố Nam báo tin, Nam Ông đã ký hợp đồng rồi”.

“Được”.

Ánh mắt Dụ Lâm Hải chợt sáng: “Sắp xếp lịch trình đi, tôi đích thân đi đón ông”.

“Ặc…”, Hà Chiếu lại nói: “Tổng giám đốc Nam đã cử người đi cùng ông cụ, chỉ tính vệ sĩ thôi đã là mười người, còn đi máy bay riêng tới. Nói là, bên chúng ta chỉ cần hoàn thành tốt việc đón tiếp là được”.

Dụ Lâm Hải đang định đứng dậy thì cơ thể chợt cứng đờ, lại ngồi xuống, sự vui sướng trong ánh mắt cũng tan thành mây khói, chậm rãi nói: “Được”.

Cô không muốn gặp anh đến thế ư?

——

Nam Mẫn đích thân đến bệnh viện làm thủ tục xuất viện cho ông cụ.

Đầu tiên là đón Nam Tam Tài về khu vườn Hoa Hồng, thu gom hành lý cho ông.

Nam Tam Tài cầm tẩu thuốc đang châm, ngồi trên chiếc sô pha gỗ lim thảnh thơi xơi nước, nhìn hai cô cháu gái Nam Mẫn và Nam Lâm dọn hành lý cho mình, cảm thấy bản thân có phúc hơn rất nhiều người.

Người ta thường nói là nuôi con dưỡng già, chẳng biết dưỡng già kiểu gì mà ba đứa con trai ông ấy nuôi, chẳng có đứa nào được việc, còn chẳng thân thiết bằng cháu gái.

“Ông nội, hai cái áo thun ba lỗ này ông còn mặc không”, Nam Lâm lại mang hai chiếc áo ba lỗ đầy nếp nhăn ra.

Nam Tam Tài không cần nghĩ ngợi: “Tất nhiên là có rồi”.

“Nhăn thành cái nùi giẻ rồi còn mặc cái gì nữa, ném đi”.

Nam Mẫn bỏ mấy chiếc áo lót mới đã giặt sạch bỏ vào vali, ông cụ rất thích giữ lại những gì đã cũ, mấy chục năm rồi vẫn giữ phong cách ăn mặc đó, không thể thay đổi trong phút chốc được, đành phải mặc ông muốn thế nào cũng được, miễn là thoải mái”.

Nam Tam Tài lập tức nóng nảy: “Không được, không được ném! Chưa có rách miếng nào, cũng không bung chỉ, tại sao lại vứt của ông…”

Đấu tranh cả buổi trời, cuối cùng vẫn không đấu lại, sợ ông lại tức giận thở không nổi, nên cô cháu gái hiếu thảo Nam Mẫn phải bảo Nam Lâm bỏ cả mấy cái áo cũ kia vào cho ông.

Bên này đang dọn đồ, Nam Nhã lại chậm rãi từ trong phòng bước ra, khẽ gọi: “Ông nội”.

“Nhã à, mau lại đây”.

Nam Tam Tài giơ tay gọi Nam Nhã lại đây.

Nam Nhã ngước lên nhìn Nam Mẫn, thấy cô không nói gì mới mím môi, cất bước đi về phía ông cụ.

Nam Tam Tài bảo Nam Nhã ngồi xuống sô pha, hiền hòa hỏi: “Sức khỏe thế nào? Vết thương trên người còn đau không?”

Đây là lần đầu tiên có người quan tâm đến cô ta sau chuyện không hay đó…

Nam Nhã cảm thấy sống mũi mình cay cay, hốc mắt cũng đỏ ửng, lắc lắc đầu, nức nở nói: “Không đau nữa rồi ạ”.

Nam Mẫn và Nam Lâm đều nhìn thoáng qua Nam Nhã, không nói gì.

Trong mắt họ, Nam Nhã có ngày hôm nay đều do cô ta gieo gió gặt bão mà thôi.

Một gã đàn ông khi còn yêu nhau đã ra ngoài bắt cá nhiều tay, ăn vụng không biết bao nhiêu lần, thì làm gì có chuyện kết hôn rồi sẽ không ngoại tình?

Nam Nhã nghĩ rằng cô ta chỉ cần giữ được thân phận mợ Tần đó là được, nhưng không ngờ được rằng, trong lòng người đàn ông đó đã không có mình, trái tim có thể tùy tiện để kẻ khác chạm vào, thì sao lại chịu cho cô ta thân phận mợ Tần đó?

Kẻ đáng thương ắt có chỗ đáng giận.

Vết thương trên người Nam Nhã cũng không nặng lắm, nhà họ Tần vẫn để tâm đến đứa bé trong bụng cô ta, chỉ giam cô ta lại, sỉ nhục cô ta, chứ không động tay động chân gì.

Nhưng trái tim cô ta tổn thương đến mức nào, thì chắc chỉ có mình Nam Nhã biết.

Nam Mẫn biết Nam Nhã không muốn ở lại khu vườn Hoa Hồng, cô cũng chẳng muốn nhìn thấy mặt Nam Nhã. Tình chị em lại biến thành thế này, đã trở mặt rồi thì rất khó trở lại như trước kia, Nam Mẫn cũng không phải là người rộng lượng.

Cô liên lạc với thím hai Triệu Xuân Lan đã định cư ở nước ngoài từ lâu, cũng chính là vợ cũ của Nam Ninh Bách, mẹ Nam Nhã.

Triệu Xuân Lan nghe chuyện Nam Ninh Bách và Nam Nhã thì tức giận hít sâu ở đầu dây bên kia suốt nửa ngày, rồi nói với Nam Mẫn: “Tháng sau thím về nước một chuyến, đón Nam Nhã sang đây sinh đứa nhỏ ra trước rồi tính sau”.

Từ nhỏ đến lớn Nam Nhã vẫn thân với bố hơn, không ngờ khi cô ta khó khăn nhất, người có thể giúp đỡ cô ta, chăm sóc cô ta lại chính là người mẹ mà cô ta không chịu nhận.

Sống đến ngày hôm nay, cô ta chỉ cảm thấy cuộc đời của mình như một câu chuyện cười.

Nam Nhã ở trong phòng khách mãi cũng thấy ngại, bèn nói với ông cụ một tiếng rồi về phòng.

Hành lý vừa được thu dọn xong thì trên đầu đã vang lên tiếng cãi nhau gà bay chó sủa.

Bỗng nhiên, Tô Âm chạy lạch bạch xuống lầu, gương mặt nhỏ nhắn tức giận đến đỏ bừng, chẳng nói chẳng rằng chạy ra ngoài. Tô Duệ cũng chạy cộc cộc xuống nhà, hét lên ra lệnh cho vệ sĩ ngoài cửa: “Ngăn nó lại!”

Bảo vệ còn chưa đi tới thì Nam Lâm đã nhanh tay lẹ mắt ôm lấy Tô Âm: “Âm Âm, chuyện gì thế này?”

Tô Âm cứng miệng hét: “Cháu muốn bỏ nhà đi bụi!”

“…”

Đây là lần đầu tiên Nam Mẫn thấy có người quảng cáo về việc bỏ nhà đi bụi của mình to như thế, không quan tâm đến cái tính trẻ con của cô bé, Nam Mẫn híp mắt hỏi: “Bỏ nhà đi bụi hả? Cháu tính đi đâu?”

“Anh Phát Tài đi đâu cháu sẽ chạy tới đó”.

Tô Âm đỏ mắt, căm tức nhìn Tô Duệ: “Con đã nói mà, sao dưng không bố lại dễ dàng đồng ý như vậy, thì ra là bố đã tính kế khác. Bố đuổi anh Phát Tài đi rồi đúng không? Đồ cáo già âm hiểm giả dối!”

Nam Mẫn giận tái mặt: “Âm Âm! Cháu nói chuyện với bố cái kiểu gì thế hả?”

Suy cho cùng Tô Âm vẫn sợ Nam Mẫn, cơ thể run run, gục đầu xuống, cắn môi, dáng vẻ hết sức cứng đầu cứng cổ.

Tô Duệ đứng trên cầu thang, gương mặt tuấn tú phủ đầy sương lạnh, thế nên trông anh ta có vẻ âm u lạnh lẽo lắm.

Khóe môi anh ta là nụ cười lạnh: “Bố có cần thiết phải đi đuổi người không? Bố còn chưa ra tay thì tiểu tử nhà họ Phó đã sợ đến mức cuốn gói bỏ chạy rồi. Bố còn tưởng thế nào chứ, con gái rượu bố nuôi là rắn rết thú dữ gì mà lại khiến một người đàn ông sợ đến mức đó vậy?”

“Bố…”

Tô Âm tức đến mức nổi điên, quay đầu nói với Nam Lâm: “Cô Lâm, cô đừng ngăn cản cháu, cháu muốn quyết chiến một trận sống chết với ông ấy!”

Nam Lâm sững người, sau đó phản ứng lại, vội vàng ôm lấy Tô Âm.

Nam Mẫn vỗ trán… Đúng là biết cách làm ầm ĩ mà.

Khu vườn Hoa Hồng suýt chút nữa nổ ra một trận quyết chiến thế kỷ của bố và con gái.

Nam Tam Tài ngồi trên sô pha nhìn Tô Âm tức giận đến đỏ mặt tía tai, lại nhìn Tô Duệ mặt đen như đít nồi, vui vẻ không sao tả được.

Ầm ĩ nửa ngày, ông ấy mới hiểu đầu đuôi câu chuyện, vẫy tay gọi Tô Âm đến ngồi bên cạnh mình: “Cô bé, cháu thích thằng nhóc họ Phó kia hả? Mắt nhìn người tốt đấy”.

“Đúng thế phải không ông, ông cũng nghĩ như vậy ạ. Mắt nhìn người của ông thật tốt!”

Cuối cùng Tô Âm cũng tìm thấy tri kỷ của mình rồi, bèn kéo lấy tay Nam Tam Tài, xúc động không sao tả nổi, gương mặt u ám lúc nãy cũng rực sáng.

Tô Duệ lại khinh thường hừ khẽ một tiếng.

Tuy rằng Nam Tam Tài chỉ gặp mặt Phó Vực một lần, nhưng ấn tượng về anh ta cũng không tệ lắm: “Thằng bé ngay thẳng, hài hước lại thân thiện, cũng hiền lành, hơn thằng nhóc họ Dụ mặt than khó chịu kia nhiều”.

Tô Âm đồng ý cả hai tay hai hai chân: “Đúng đúng đúng!”

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!