“Đúng vậy”, Tô Âm nghiêm mặt nói: “Bà cố cháu có nói, yêu đương hẹn hò phải bắt đầu từ sớm, gặp được người đàn ông tốt phải ra tay ngay, nếu không sẽ bị người con gái khác giành mất!”
Những lời đó nghe rất quen.
Nam Mẫn nhớ lần đầu tiên tới Messuri, cũng chính là nhà họ Tô, khi đó cô cũng tầm tuổi Tô Âm bây giờ, vẫn chưa trưởng thành.
Bà Tô đã nắm lấy tay cô, mặt cong cong ý cười hỏi: “Bé Mẫn, cháu đã kết hôn chưa?”
Nam Mẫn: “Bà nội… Cháu vẫn chưa trưởng thành mà”.
Bà nội Tô: “À, thế đã hẹn hò với ai chưa?”
Nam Mẫn: “Chưa ạ”.
Bà nội Tô: “Cháu phải nhanh tay lên. Đàn ông tốt trên đời này không nhiều, cỏ rác bên đường thì đầy rẫy, gặp được người nào tốt cháu phải ra tay ngay, nếu không sẽ bị cô gái khác giành mất!”
Khi đó trong lòng cô đã có người, nghe xong những lời đó lại thấy rất có lý, cũng nhanh chóng gả cho Dụ Lâm Hải, nhưng kết quả thì sao, cũng ly hôn đấy thôi?
“Không cần biết là yêu đương, hay kết hôn, cũng phải xem duyên phận, không thể vội vã được”.
Nam Mẫn dùng những kinh nghiệm mình tích lũy được để khuyên nhủ cháu gái: “Cháu đã nhìn thấy bao nhiêu góc khuất của thế giới, gặp được bao nhiêu người đàn ông rồi? Cháu có biết rằng xã hội hiểm ác, lòng người khó dò không? Cẩn thận bị người ta bán đi còn giúp người ta đếm tiền”.
Tô Âm cũng có rất nhiều đạo lý: “Duyên phận thì cũng phải nắm bắt mới được gọi là duyên phận, không giữ được thì cũng là khách qua đường thôi. Vả lại cháu cũng thông minh lắm, tuy anh Phó này trông rất đẹp trai, nhưng hơi ngây ngô, cũng khá dễ dụ”.
Nam Mẫn biết cô bé này đầu nhỏ nhưng ý tưởng lại nhiều, quan trọng nhất là đang trong thời kỳ nổi loạn, càng cấm Tô Âm làm gì thì cô bé lại càng muốn làm.
“Tùy cháu. Nhưng cô báo cho cháu biết nhé, đàn ông già là đáng ghét nhất, nhưng đàn ông đẹp trai còn hơn thế. Cháu tỉnh táo một chút, nếu anh ta dám bắt nạt cháu thì cứ dùng kim đâm anh ta, bỏ thuốc cho anh ta cũng được, chỉ cần đừng để mình bị thương là được, hiểu không?”
Tô Âm trịnh trọng gật đầu, vỗ vỗ túi tiền của mình.
“Cô yên tâm đi, trong này có vũ khí bí mật của cháu, một túi hạt cười thôi là đủ để chú ấy cười chết, kêu ông lạy bà rồi. Cháu đang tìm một vật thí nghiệm thuốc, chẳng biết chú ấy có đề kháng cao không nữa?”
“Cao lắm, cho liều cao vào”, Nam Mẫn không hề đau lòng.
Nam Lâm bên cạnh nghe cuộc trò chuyện nguy hiểm của cô cháu nhà này thì có cảm giác bị sét đánh, ngây ra như phỗng.
Bộ óc non nớt của Tô Âm lệch lạc đến mức này, có lẽ không chỉ bị một mình bố cô bé ảnh hưởng…
Cố Hoành lặng lẽ nắm chặt bánh lái trong tay, cảm thấy nhà này chỉ có Lâm Lâm của anh ta là ngoan ngoãn và đáng yêu nhất, một đôi lớn nhỏ kia, hai người con gái, đáng sợ!
Anh ta đã lặng lẽ đổ mồ hôi thay cho cậu ấm họ Phó rồi.
Mạng nhỏ nguy hiểm mà…
Trường đua ngựa Bắc Giao đã được xây dựng kha khá rồi, chờ một nhóm ngựa được chuyển tới là có thể chính thức khai trương.
Hôm nay Dụ Lâm Hải vẫn chưa tới, ba đối tác thì chỉ Nam Mẫn và Phó Vực có mặt.
Ban đầu cũng đã nói rõ, ngựa sẽ giao cho Phó Vực phụ trách, đó cũng là lý do tại sao Nam Mẫn muốn hợp tác với anh ta, trường đua ngựa ở thành phố Dung có đến tám mươi phần trăm là sản nghiệp của nhà họ Phó, có thể nói là nắm rõ đường đi nước bước và tài nguyên.
Mặt trời cực kỳ chói chang, hôm nay mọi người đều mặc quần áo thoải mái, giày thể thao, đeo mắt kính giẫm lên cỏ, bên cạnh có vệ sĩ che dù.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!