Dụ Lâm Hải mặc bộ tây trang trắng được cắt may vừa người, cao quý như quý công tử bước ra từ bức tranh thời Trung Cổ, ánh mắt nhóm phụ dâu đều biến thành hình trái tim, ngọn lửa ghen tị đang đốt cháy cơ thể họ.
Loại gái điếm như Trác Huyên có đức hạnh gì mà lại có phúc được gả cho một người đàn ông vừa đẹp trai lại còn giàu có thế này!
Dụ Lâm Hải đi về phía Trác Huyên, thân thiết hỏi: “Chuẩn bị tới đâu rồi? Cơ thể em chịu nổi không?”
Ánh mắt Trác Huyên chợt lóe, làm nũng nói: “Em không sao, người ta đâu có yếu đuối như anh tưởng đâu”.
Cô ta vội vàng nói lảng sang chuyện khác, quan sát Dụ Lâm Hải từ trên xuống dưới: “Đúng là người đàn ông của em mặc cái gì cũng đẹp nhất. Anh Hải, từ hôm nay em phải đổi cách xưng hô với anh rồi”.
Nhóm chị em phía sau chạy tới trêu ghẹo: “Muốn gọi là gì? Chồng? Tướng công? Hay là quan nhân?”
“Ai da mấy cái người đáng ghét này, mấy cái cách gọi đó quê mùa chết đi được, tôi không thèm đâu”.
Mặt Trác Huyên đầy thẹn thùng, ngước đôi mắt đắc ý với hàng mi giả dày cộm lên nhìn Dụ Lâm Hải, giọng quyến luyến khẽ nói: “Em gọi anh là Hải được không?”
Gương mặt hiền lành của Dụ Lâm Hải bỗng nhiên xuất hiện vết nứt, bên tai lại chợt vang lên giọng nói quen thuộc…
“Hải, anh đừng nhúc nhích, để em thay quần áo cho anh”.
“Hải, anh đừng lo lắng, chỉ cần anh kiên trì tập vật lí trị liệu thì sẽ đứng lên được! Em sẽ luôn ở đây cùng anh!”
“Hải, anh đi làm về rồi hả? Em làm nhiều món lắm này, có tôm lăn bột và sườn xào chua ngọt, mấy món anh thích nhất ấy!”
“Hải, anh đừng phớt lờ em mà…”
“Bộp!”
Một đống đồ ăn vặt được ném lên bàn trà, Nam Mẫn ngồi xếp bằng trên sô pha, tiện tay mở một túi khoai tây ra, mặt không chút thay đổi nhìn màn hình, trên đó chính là trực tiếp hôn lễ, độc nhất vô nhị trên toàn thế giới.
Bạch Lộc Dư nhìn cô em gái đã bực bội đến mức bắt đầu ăn những món không tốt cho sức khỏe để trút giận, hết sức bất đắc dĩ: “Anh bảo này, em cần gì phải làm thế, cũng chỉ có mình em chịu thiệt thôi?”
“Anh thì biết cái gì, đây gọi là lấy độc trị độc”.
Nam Mẫn cầm điều khiển từ xa chỉnh âm lượng lên mức lớn nhất, lạnh mặt: “Em không tận mắt nhìn thấy anh ta cưới người khác thì sao mà từ bỏ hy vọng được?”
Bạch Lộc Dư khẽ mím môi, tiện thể cầm điện thoại gửi tin nhắn vào nhóm WeChat “Liên minh đánh tiểu tam”.
Anh nhỏ: “Em nhỏ khăng khăng đòi xem trực tiếp hôn lễ, không cản được, phải làm sao bây giờ?”
Anh hai: “Chuyện này có gì đâu mà phải cản, tiện thể cho con bé thấy chúng ta giúp nó báo thù thế nào!”
Anh ba: “Trực tiếp? Dụ Lâm Hải không mời giới truyền thông tới cơ mà?”
Anh nhỏ: “Trình độ của em gái nhỏ đã vượt qua cả em rồi, chỉ cần con bé muốn xem thì chẳng có gì là nó không thể xâm nhập vào được”.
Anh hai: “Khinh thường, con gà non”.
Anh tư: “Được rồi, được rồi, nếu bé sáu đã muốn xem thì cứ để con bé xem. Nó thích Dụ Lâm Hải nhiều năm như thế, chắc chỉ có tận mắt nhìn thấy cảnh tượng đó thì nó mới thật sự buông bỏ được”.
Anh cả: “Giữ nguyên kế hoạch, tiếp tục tiến hành”.
…
Sắc trời không được đẹp, hôm nay vòm trời thành phố Bắc cứ âm u mãi, mây đen dày đặc, dường như đang tích nước để tạo một cơn mưa lớn.
Hôn lễ được cử hành ở khách sạn thuộc quyền sở hữu của tập đoàn Dụ Thị, khách khứa nhận được thiệp mời đến đúng hẹn, số lượng cũng không nhiều, đều là đối tác làm ăn kinh doanh, nhà họ Trác lại không ít, nhà họ Dụ thì…
Khách khứa nhìn tới bàn chủ hôn còn trống không, xì xào bàn tán: “Nhà họ Dụ chẳng có ai tham gia cả, chuyện gì thế này?”
“Ông cụ Dụ không đồng ý hôn sự này, ông không biết chuyện của cô cả nhà họ Dụ với con gái nhà họ Trác ngày xưa hả? Tới đây mới là lạ. Tới đây chắc cũng sẽ đánh nhau”.
“Hôn nhân không được sự ủng hộ của người lớn trong nhà, căng nha. Nhưng tôi nghe nói tổng giám độc Dụ tái hôn, trước đó cưới con gái nhà nào thế, sao lại kết hôn mà không có chút tin tức nào vậy?”
“Mấy hôm trước còn ầm ĩ hết cả lên đấy, nghe nói là con gái nhà nghèo khó, tổng giám đốc Dụ lại không thích nên chẳng mấy ai biết. Một cô gái nông thôn, sao có thể sánh ngang với con gái nhà họ Trác được?”
“Nông thôn thì sao chứ, tổ tiên nhà nào cũng xuất thân từ nông dân thôi mà? Ông nội tôi còn được sinh ra ở vùng nông thôn đấy, ỷ mình ăn nên làm ra rồi lại khinh thường người ta quê mùa hả?”
Mấy vị khách đang bàn tán thì bị người ta mắng cho mặt đầy nước miếng, ngước lên nhìn, đó là một cậu nhóc mặt mũi tuấn tú, trên người toàn hàng hiệu.
Bạch Thất nhìn cậu bé hùng hổ như thể muốn đánh nhau với người ta trong màn hình, vui vẻ hỏi Nam Mẫn: “Thằng bé đó là ai thế?”
Nam Mẫn nói: “Dụ Trạch Vũ? Con trai nhỏ của chú ba nhà họ Dụ”.
“À, thì ra là cậu chủ nhỏ nhà họ Dụ, thú vị đấy”, Bạch Thất hứng thú nói: “Chẳng mấy khi thấy nhà họ Dụ vẫn có người đứng ra bảo vệ cho em”.
Nam Mẫn liếc nhìn anh: “Quan hệ của em với người nhà họ Dụ rất tốt, ngoài Dụ Lâm Hải, nào có ai không thích em”.
Lời đó nói ra khiến lòng cô đau nhói, người cô yêu thương nhất lại không thương cô, dù có quan hệ tốt với mọi người cũng được gì đâu?
Nam Mẫn khẽ mỉm cười.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!