Vẻ mặt Dụ Lâm Hải hết sức âm u.
Sao anh lại không biết bộ phận thiết kế của trang sức đá quý Dụ Thị đã biến chất, đã sớm không theo kịp thời đại, nhưng cải cách cũng không phải là một chuyện dễ dàng gì, cả Nam Mẫn cũng có thể nhìn thấu vấn đề của Dụ Thị, nếu không cải cách thì e là mười năm sau người dân chỉ còn biết đến trang sức đá quý Nam Thị, mà không phải là Dụ Thị.
Anh còn mặt mũi gì để đối mặt với Nam Mẫn đây?
Rời khỏi đoàn phim, Nam Mẫn lại đến bệnh viện một chuyến, Dụ Lâm Hải cứ như cái đuôi bám theo phía sau, chẳng khác gì cao bôi da chó, đuổi cũng không đuổi đi được.
Cô quay đầu nhìn về phía Dụ Lâm Hải, đang định nổi giận thì Tư Triết lại vọt từ trong phòng bệnh ra, nhìn thấy Nam Mẫn thì vội vàng nói: “Chị, chị đã đến rồi! Chị mau vào trong xem anh đi, không biết tại sao mà chân anh ấy cứ đau mãi…”
Còn chưa dứt lời, thì một đoàn người đã bước ra từ một hướng khác của hành lang, nhìn thấy Nam Mẫn lập tức đi tới chào.
“Bác sĩ Grace, chúng tôi đã xem hết thông tin về bệnh nhân bị liệt nửa người trước đó cô bảo chúng tôi xem rồi, tình trạng khá giống với một giải phẫu mà cô đã thực hiện ở thành phố Bắc cách đây ba năm, khi nào thì chúng ta có thể hội chẩn lại?”
“…”
Hai nhóm người, hai đoạn thoại như tiếng sấm đánh thẳng xuống đầu Dụ Lâm Hải.
Grace?
Cô là Grace!
Đầu Dụ Lâm Hải dừng hoạt động đâu đó nửa phút.
Trong đầu là đủ loại suy nghĩ và nghi ngờ, kèm theo những điều đã chú ý, hoặc chi tiết vô tình bỏ qua, tất cả đều hiện lên trong đầu anh, như tằm kéo tơ, cuối cùng tất cả đều nối thành một đường thẳng.
Thảo nào…
Thảo nào anh tìm khắp các khách sạn vẫn không tìm được dấu vết nghỉ chân của Grace, anh nghĩ có lẽ Nam Mẫn đã dùng kỹ thuật của hacker để che giấu, đúng là cô đã che giấu hành tung của Grace, nhưng thứ cô dùng không phải là kỹ thuật máy tính, mà là chính bản thân cô.
Nam Mẫn, chính là bác sĩ Grace.
Grace, chính là Nam Mẫn.
Con ngươi tối đen của Dụ Lâm Hải trở nên đỏ bừng vì tức giận và khiếp sợ, hai tay buông thõng bên người nhanh chóng siết lại thành nắm đấm, sau đó cả người anh bỗng run rẩy, cảm thấy sâu trong tim mình là cơn đau đang đánh úp tới, anh ôm lấy ngực, đau đến cúi gằm người xuống…
“Tổng giám đốc Dụ, anh không sao chứ?”, Hà Chiếu vội vàng đỡ lấy anh.
Mặt Dụ Lâm Hải trắng bệch, cả người cứ run lẩy bẩy như vừa từ hầm băng bước ra. Cô lại lừa anh, cô lại lừa gạt anh một lần nữa.
……
Nam Mẫn không quan tâm tới phản ứng của Dụ Lâm Hải, theo Tư Triết vào phòng bệnh kiểm tra chân cho Tư Đạc.
Đối mặt với ánh mắt lo lắng của Tư Triết, Nam Mẫn nói: “Không có vấn đề gì đâu, đau đớn sau phẫu thuật gãy xương là hiện tượng bình thường, tôi kê cho anh chút thuốc kháng viêm và giảm đau, cẩn thận bảo vệ chân, đừng làm gì quá mạnh”.
Tư Triết nghe xong mới thở phào nhẹ nhõm.
Tư Đạc gật đầu: “Cảm ơn tổng giám đốc Nam… Bác sĩ Nam”.
Cô có quá nhiều thân phận, anh ta cũng không biết phải gọi cô là gì.
Nam Mẫn không để ý, nhếch miệng: “Không sao, gọi là gì cũng được”.
Tư Triết ở bên cạnh nói: “Chị, chắc là chị lớn hơn anh trai em ba tuổi nhỉ. Anh à, anh hãy gọi là “chị” giống em đi”.
“…”
Mặt Tư Đạc đỏ ửng, khẽ trách: “Đừng có cái kiểu không biết trên biết dưới như thế”.
Tư Triết vô tội tròn mắt nhìn anh ta, thì thầm: “Gọi là chị thì có gì là xấc xược đâu, nghe hay muốn chết”.