“5 phút đã qua, vợ lão nhị không đến nổi phải thất hứa đấy chứ”
Hắn tựa lưng vào tường, đầu hơi nghiêng, đưa mắt nhìn Dư Sinh đứng cạnh như đang muốn hỏi “nóc nhà của cậu không gạt tôi đấy chứ?”
Nhã Tịnh nghe hắn nói như thế, lập tức đứng dậy, lùi về phía sau, đứng cạnh Dư Sinh. Lúc này hắn mới đi lại chỗ cô, nâng cằm cô lên trước mặt hắn, nhìn thẳng vào mắt cô, gương mặt hắn lúc này đầy sát khí
“Đến lúc kết thúc rồi…Thiếu phu nhân danh nghĩa của tôi”
Hắn nhếch môi, không luyến tiếc đâm ống tiêm vào người cô.
Không biết hắn đã tiêm thứ gì vào người cô, mà chưa đến 1 phút sau mắt cô đã trở nên mơ hồ, ý thức dần dần không còn.
Trước lúc ngất đi, cô níu chặt cánh tay đang cầm ống tiêm của hắn như muốn nói gì đó nhưng lại không thể, hai mắt cứ như thế mà dần dần khép lại, khép lại mọi chuyện, mọi kí ức không mấy hạnh phúc giữa cô và hắn…
Đợi khi ý thức cô đã mất hoàn toàn, hắn lúc này mới khẽ nói vào tai cô “Je t’aime” cùng nụ cười ngọt ngào pha lẫn nỗi bất lực mà từ lúc sinh ra đến giờ,Hàn Trạch Âu hắn lần đầu tiên phải dùng đến hai từ “bất lực”.
Nụ cười của hắn như chuồn chuồn lướt qua, rất nhanh đến nỗi chẳng ai trong phòng giam biết là hắn đã cười.
Lúc ở ngoài cửa, hắn vô tình nghe Nhã Tịnh nói một câu
“Đôi khi tình yêu là một loại tổn thương, người tàn nhẫn chọn tổn thương người khác, còn người tử tế chọn làm tổn thương chính mình”
Thế rốt cuộc trong đoạn tình cảm này, hắn là kẻ tàn nhẫn hay là người tử tế.
Hắn yêu cô, yêu cô từ lần đầu tiên thấy cô đứng ở cửa sổ trước giờ hôn lễ, hắn vẫn còn nhớ ánh mắt lấp lánh ngơ ngác của cô lúc đấy, ánh mắt ấy làm hắn cảm thấy ấm áp, ánh mắt ấy làm tan chảy tảng băng trong người hắn…nhưng thân phận của hắn quá phúc tạp, hắn yêu cô nhưng càng yêu cô hắn càng muốn đẩy cô tránh xa hắn, bởi cô-chính là điểm yếu của hắn.
Hắn không muốn kẻ thù hắn dùng cô để đối phó với hắn, cách duy nhất là đẩy cô ra hắn càng xa càng tốt, càng khiến cô hận hắn như thế mới là an toàn cho cô…
Lấy lại bình tĩnh như chưa xảy ra chuyện gì, hắn cất giọng lạnh như băng
“Tiến hành…”
“Lấy giác mạc của cô ta ra. Tôi không muốn cô ta mang giác mạc của Đường Nhược Vân thêm một phút một giây nào nữa”
Cứ như thế mà đêm hôm đó, giác mạc của cô đã bị hắn tàn nhẫn lấy ra
“Lão đại, đã lấy ra giác mạc của Giang tiểu thư”
“Mau đưa nó cho Lưu Khiết kiểm tra”
Nhã Tịnh cô không biết là hắn đang có toan tính gì nhưng cũng không dám tỏ vẻ thắc mắc, lập tức đưa đến phòng nghiên cứu của Lưu Khiết.
“Rốt cuộc lão đại đang dự tính chuyện gì?”
“Lão đại thâm sâu khó lường, Nhã Tịnh cậu với chúng tôi chơi với lão đại từ nhỏ đến lớn, không lẽ cậu còn không biết tính tình của cậu ta”
Nghe Lưu Khiết nói thế, Nhã Tịnh nhăn mặt khó hiểu nhìn Dư Sinh.
“Thật ra Lão đại nghi ngờ trong giác mạc của Giang Thanh Hân cô ấy có gắn RE camera, đây là loại công nghệ tối tân mà chỉ có Long bang mới có đủ công nghệ với kĩ thuật chế tạo”
Dư Sinh nhẹ nhàng giải đáp thắc mắc cho vợ mình, nhưng bất giác cô lại hỏi
“Tại sao trong mắt của Thanh Hân lại có RE?”
“Vì đây vốn không phải là giác mạc của cô ấy mà là giác mạc nhân tạo. Giang Thanh Hầu ông ấy đã lợi dụng Thanh Hân bị thương ở mắt mà giở trò, biến cô ấy thành vật thí nghiệm”
Lâm Trác Bằng nâng gọng kính, lên tiếng giải thích. Nhưng có vẻ càng giải thích, mọi chuyện càng trở nên phúc tạp, khiến mọi người trong phòng nghiên cứu lúc này càng khó hiểu
“Giang Thanh Hầu là ai?”
“Giang Thanh Hầu là anh song sinh của Giang Thanh Trung. Tuy song sinh nhưng tính tình của ông ta và Giang Thanh Trung hoàn toàn trái ngược nhau, ông ta có trí thông minh hơn hẳn người bình thường nhưng cũng rất mưu mô, xảo trá, ông ta là nhà khoa học nổi tiếng thời đó rất tiếc mọi phát minh của ông ấy đều bị mọi người xem là vớ vẩn, hơn nữa việc kế thừa tập đoàn, lão gia gia của Giang gia khi đấy lại giao quyền kế thừa cho Giang Thanh Trung mà không giao cho lão ta…Lão ta không phục nên đã tìm mọi cách trả thù, thật ra chuyện tai nạn là do Giang Thanh Hầu ông ta gây ra. Xe chở dầu đó là do ông ta sắp xếp, trong xe chở dầu đấy vốn dĩ có chứa bom hẹn giờ, dây thắng xe của Giang Thanh Hải cũng là do lão ta cho người giở trò. Mọi chuyện không hề liên quan đến Giang Thanh Hân, cô ấy vô tội”
“Lão đại có biết chuyện này?!”
Hàn Trạch Phong theo thói quen vừa hỏi vừa đưa tay xoay xoay con robik trên tay, nhìn dáng vẻ như không quan tâm đến câu trả lời này của anh làm mọi người trong phòng có cảm giác như Hàn Trạch Âu đang đứng kế bọn họ, sẵn sàng cho mọi người trong phòng này một phát đạn vậy.
“Này, cậu có thể dẹp con Rubik này được không”
“Đây là vợ chính thất của tôi, Dư Sinh anh có thể dẹp
Nhã Tịnh qua một bên tôi sẽ lập tức dẹp rubik này”
Dư Sinh anh chỉ còn cách lắc đầu nhìn anh ta, không biết nên đáp lại như thế nào thì Lâm Trác Bằng đã lên tiếng tiếp tục cuộc giải thích vừa rồi
“Mọi người nghĩ với đầu óc của Lão Đại không lẽ anh ta không nhìn ra. Thật ra khi cầm xấp tài liệu điều tra anh ta đã phát hiện ra khẽ hở”