Giang Cảnh Di nhìn biểu cảm buồn cười của cô, cảm thấy rất đáng yêu.
Nửa ngày sau mới nói, “Bắn súng rất dễ, Tinh Tinh, nếu em muốn bắn thử, chúng ta có thể ra bãi bắn bắn”
Những thiếu gia, tiểu thư phần lớn đều sẽ đi ra bãi bắn chơi một lần.
Hứa Tinh chẳng có cảm giác thích thú gì lắm với súng ống đạn dược, lắc đầu từ chối.
Ông chủ bán hàng thấy bọn họ vẫn đứng yên một chỗ nên thúc giục hai người nhanh chóng đi lấy phần thưởng, “Này hai người, bóng bay vỡ hết rồi, hai người có muốn chụp ảnh làm phần thưởng không? Có thể chụp 2 tấm”
Hứa Tinh khẽ gật đầu, Giang Cảnh Di cảm thấy cô như một bé mèo nhút nhát sợ sệt vậy.
Tầm mắt Giang Cảnh Di thoáng nhìn qua, Hứa Tinh giống như bị dọa, lập tức phóng tầm nhìn sang chỗ khác.
“Chúng ta chụp ảnh được không?”, Giang Cảnh Di cúi đầu, lại gần Hứa Tinh hỏi.
Hứa Tinh biết, anh cố ý.
Cô giơ tay vén sợi tóc rủ xuống sườn mặt ra sau tai.
Hứa Tinh chợt nhớ đến hành động kinh điển trong phim truyền hình: nếu một cô gái ở trước mặt một người đàn ông mà vén tóc của mình, điều đó đồng nghĩa với việc cô gái ấy thích người đàn ông đó.
Hứa Tinh nghĩ, chuyện này không phải là không có nguyên nhân.
Giống như bây giờ, mặc dù bầu không khí không phải là quá tốt, nhưng người đàn ông đứng bên cạnh cô đây quá mức ưu tú, không khỏi có chút rung động.
Cô nhẹ nhàng gật đầu.
“Rắc”
Tấm ảnh đầu tiên nhanh chóng ra lò.
Ông chủ cửa hàng mong muốn tấm ảnh này được dán trước cửa hàng để quảng cáo, nhưng Hứa Tinh từ chối.
Bức ảnh được chụp khá đẹp.
Hứa Tinh đứng ở đằng trước cầm chiếc túi màu trắng gạo, Giang Cảnh Di ở đằng sau, ánh mắt nhìn cô.
Một cơn gió mơ màng khẽ thổi qua.
Tóc Hứa Tinh bay bay, nhẹ nhàng lướt qua bờ môi Giang Cảnh Di.
Ái muội, kích động, chạm đúng vào tâm tư người đàn ông.
Máy ảnh vừa vặn bắt trọn khoảnh khắc đó.
Tối nay Hứa Tinh mặc chiếc váy màu đỏ thẫm, son môi đỏ tươi.
Tây trang phẳng phiu của Giang Cảnh Di, gọng kính vàng trên mũi.
Tây trang xứng đôi với váy đỏ.
Hứa Tinh rất thích tấm ảnh này, cô đưa cho Giang Cảnh Di một tấm, còn mình giữ một tấm.
Thành phố S sau mưa có chút lạnh.
Cách đó không xa, tiếng trẻ con chơi vòng quay ngựa gỗ vang vọng tới.
“Ngựa gỗ xoay vòng, dù không có cánh, nhưng vẫn có thể đưa em bay lượn khắp muôn nơi. Chỉ khi âm nhạc dừng, chúng ta mới có thể chia ly”
Giọng nữ cất lên, tiếng hát truyền đi khắp công viên.
Cùng với tiếng cười náo nhiệt.
Hai người đi bộ một vòng quanh công viên, không có trò nào yêu thích để chơi.
Sau đó bèn đi ra khỏi cổng công viên, “Chúng ta nhìn hơi ngốc nghếch thì phải”
Mặt Hứa Tinh đỏ bừng nói.
Giang Cảnh Di cũng cảm thấy vậy. Nhưng tối nay đi chơi không phải là tồi, ít nhất anh nhận ra, khoảng cách giữa mình và Hứa Tinh có thể thu hẹp lại một chút.
Giang Cảnh Di cười gật đầu, “Em có muốn đi ăn cái gì không?”
10 giờ tối, khách sạn Vân Lộ Vũ Hoàn.
Hứa Tinh vừa đắp mặt nạ vừa nghe nhạc.
Rất thư giãn.
Wechat của hai người bọn họ vẫn dừng lại ở câu “Ngủ ngon” của Hứa Tinh.
Cô nhìn điện thoại, không tự chủ được mỉm cười.
Ngô Cẩn Quỳnh đi vào đúng lúc nhìn thấy Hứa Tinh đang ngẩng đầu lên, tóc đen rủ xuống giường, giấu đi vòng eo nhỏ nhắn tinh tế, đối lập với ga giường trắng tinh.
Kích thích thị giác quá nha~
Bỏ đồ trên tay xuống, Ngô Cẩn Quỳnh lập tức lấy di động ra chụp lại khoảnh khắc này.
Cô nàng vừa chụp vừa cảm thán, “Oaaaa, tiểu mỹ nữ…”
Hứa Tinh đang đắp mặt nạ nên dứt khoát mặc kệ cô nàng.
Ngô Cẩn Quỳnh liền mất hứng thú, đi tắm rửa.
————————————-
Bên đối diện, sau khi đưa Hứa Tinh về khách sạn, Giang Cảnh Di cũng về nhà.
Thật ra, theo kế hoạch của anh, hôm nay anh sẽ trở về thành phố G. Nhưng không ngờ, ở đây lại trùng hợp gặp Hứa Tinh.
Đương nhiên là phải hủy bỏ kế hoạch rồi.
Buổi hẹn hò hôm nay khá tốt đẹp.
An Vũ cũng biết hôm nay Giang Cảnh Di hẹn Hứa Tinh đi chơi. Thấy anh vừa về, anh ta bắt đầu liến thoắng.
Một lúc sau, anh ta thở dài, vỗ vai Giang Cảnh Di, “Anh họ, anh mới gặp cô ấy có mấy lần, anh thực sự muốn kết hôn à?”
Giang Cảnh Di tức giận gạt cánh tay trên người ra. Không biết là ai vì muốn theo đuổi Lâm Nguyệt mà dùng hết mọi thủ đoạn.
Thật ra, đây là câu chuyện xưa khi hoàng tử yêu cô bé lọ lem. Nhưng An Vũ không ngờ rằng, sau khi yêu nhau, người nắm thế chủ động lại là Lâm Nguyệt!!!
Giang Cảnh Di nhanh chóng trả lời, “Đúng vậy, anh và Hứa Tinh qua một thời gian nữa sẽ kết hôn”.
First kill !
An Vũ nghe xong liền câm nín.
“Hơn nữa”, Giang Cảnh Di vừa cởi áo khoác vừa nhẫn tâm đâm thêm một nhát vào trái tim bé nhỏ của anh ta, “Con của bọn anh có khi còn sinh ra trước con của hai đứa đó”
Double kill !!!
Dẫu vậy, lời nói An Vũ cũng có điểm giống với suy nghĩ trong lòng anh.
Anh nghĩ, ít ra bọn họ cũng phải tìm hiểu nhau một thời gian rồi mới kết hôn, chứ không phải vội vã như thế này.
Anh đối với cô không phải là vừa gặp đã yêu.
Chỉ là có thiện cảm hơn nhiều so với đám tiểu thư ngoài kia hơn mà thôi.
——————————
Trở lại bên này, Hứa Tinh cũng đang bị cô bạn thân truy hỏi gắt gao.
“Tinh Tinh ơi, Tinh Tinh à, hai người các cậu tối nay gặp mặt đều cảm thấy đối phương rất tốt? Đúng không, đúng không?”
Hứa Tinh bị cô nàng lay lay tới nỗi đứng không vững.
“Dừng, dừng”, Hứa Tinh dùng tay đè Ngô Cẩn Quỳnh lại, “Cậu còn lay nữa thì tớ không nói đâu”
“Ơ… được rồi…”, cuối cùng cô nàng cũng chịu buông tay nhưng vẫn quấn lấy cô không bỏ.
“Được rồi á, cậu nói đi, nói đi mà~”
“Anh ấy hôm nay đeo kính”, Hứa Tinh che mặt nói, “Quần áo hôm nay anh ấy mặc trêu chọc lòng tớ”
Ngô Cẩn Quỳnh cũng che mặt theo, “Aaaaaa, gọng kính vàng, tây trang cấm dục, huhu tớ cảm nhận được rồi”
Cô nàng đấm đấm vai Hứa Tinh, “Tinh Tinh, cậu nói đi, hôm nay có chuyện gì vui vẻ không?”
Hứa Tinh nhíu mày, nhấp nhẹ môi, “Để tớ nghĩ xem…. Giang Cảnh Di anh ấy hôm nay rất ‘ngốc’, dựa vào cái danh sách trợ lý chuẩn bị cho anh ấy, đưa tớ đi công viên giải trí chơi…”
Ngô Cẩn Quỳnh cười cong cả eo, “Anh ta cũng quá ‘ngốc’ rồi đi”
Sau đó, như là nhớ đến cái gì, dò hỏi cô, “Vậy nên, anh ta có tặng quà cho cậu không?”
Hứa Tinh gật đầu, vươn tay chỉ cái hộp ở bên kia, “Quà anh ấy tặng kia kìa”
Ngô Cẩn Quỳnh nhào qua, ôm lấy cái hộp, “Tớ mở nhé?”
Hứa Tinh gật đầu, “Cậu mở ra mà xem, tớ mở nó ra trước khi cậu về rồi”
Trong hộp là chiếc khăn thêu, một cái mũ phượng, một bộ váy sam và đôi giày thêu hoa.
Xinh đẹp tuyệt vời!
“A”, Ngô Cẩn Quỳnh nhìn Hứa Tinh nói, “Coi như Giang Cảnh Di có tâm”
Đương nhiên là anh rất có tâm.
Ai cũng biết, mũ phượng khăn thêu có ý nghĩa gì.
Trước khi Hứa Tinh nhận quà, Giang Cảnh Di còn nói, “Tặng cho em, hôm nay gặp mặt có chút vội vàng, không thể chuẩn bị quà kỹ lưỡng cho em. Hy vọng em thích món quà này”
Hộp quà này là một kinh hỷ với cô. (*kinh hỷ; kinh ngạc và vui mừng)
Sau khi mở ra, cô còn khiếp sợ hơn.