“Um! Thé sao?”
Lục Minh đi từng bước về phía quản gia Ngô. “Đúng vậy! Lần trước cậu còn nói với cô Cảnh, Tiết Phương Hoa là tội phạm gián điệp nên bị giam giữ cẩn mật rồi!”
Đúng là Lục Minh đã từng nói với Cảnh Y Nhân những câu này. Nhưng lúc đó Cảnh Y Nhân đang ở trong Bệnh viện Điều dưỡng quốc gia, quản gia Ngô căn bản không có ở đó.
Sau khi trở về anh và Cảnh Y Nhân chưa từng nhắc tới chuyện về Tiết Phương Hoa, vì bọn họ biết, chẳng bao lâu nữa cô ta sẽ chết.
Quản gia Ngô có thể biết những điều này đúng là không đơn giản... Đương nhiên, những lời vừa rồi của quản gia Ngô là đang nói bừa,2ông ta cho rằng có thể lừa dối để qua cửa. Trong lòng đã hiểu rõ nên Lục Minh cũng không đánh rắn động cỏ, khóe miệng anh hơi cong lên. Anh đi tới đứng trước mặt quản gia Ngô, lấy tay vỗ vỗ bả vai ông ta. “Hóa ra là thế, làm tôi giật cả mình. Những điều này đều là cơ mật, ông đừng nói cho người ngoài biết!”
“...” Quản gia Ngô thở phào một hơi, thả lỏng, gật đầu. “Cậu Lục cứ yên tâm, làm quản gia nhiều năm như vậy, chuyện nặng nhẹ thế nào tôi vẫn biết rõ.” Lục Minh khẽ cười: “Ừ. Tôi biết. Ông đi đi.”
“Vâng!” Quản gia Ngô cúi người với Lục Minh, sau đó quay người rời đi, không dám dừng7bước. Lưng ông ta đã sớm đổ mồ hôi làm ướt đẫm cả áo. Đi được mấy bước, ông ta liền chạy, chỉ lo bị Lục Minh gọi lại.
Quản gia Ngô vừa rời khỏi biệt thự, Lục Minh lấy điện thoại di động ra, đang định gọi điện thoại cho Bộ Quốc phòng thì phát hiện trên điện thoại có một tin nhắn chưa đọc. Là do người của Bộ Quốc phòng gửi đến. “Cậu Lục! Hãy cẩn thận với quản gia của cậu! Chúng tôi nghi ngờ quản gia Ngô Hạo là gián điệp nước F. Hiện giờ chưa có chứng cứ, chỉ là hoài nghi, cậu vẫn nên đề phòng thì hơn!”
Nhìn tin nhắn này, lông mày Lục Minh lại nhíu chặt hơn. Không chỉ có hiềm nghi,1mà anh đã xác định, quản gia Ngô chính là gián điệp. Quản gia Ngô đã theo anh ba năm.
Ba năm qua, Lục Minh đúng là không hề phát hiện ra ông ta có điểm nào bất thường. Nhưng quản gia Ngô đối xử với Tiết Phương Hoa rất tốt, đó là sự thật. Quản gia Ngô vốn là người thích giả vờ lạnh lùng, cao ngạo nhưng trước đây khi Tiết Phương Hoa tới, ông ta vẫn vô cùng tôn trọng cô ta.
Nghĩ vậy, khóe miệng Lục Minh cong lên. Quản gia Ngô... ông che giấu cũng sâu thật đấy! Lục Minh nhớ tới con gấu bông trên túi của quản gia Ngô, anh không biết con gấu trang trí kia là cái gì, máy định vị hay là7máy nghe lén, hay là đồ vật chuyển dụng của gián điệp bọn họ.
Những vật này đã đủ để chứng minh, bọn họ chẳng qua chỉ là một quân cờ để người khác sắp đặt mà thôi.
Lục Minh cầm điện thoại di động lên, nhắn lại vài chữ đơn giản “Toàn lực truy nã Ngô Hạo!”
Ba ngày tết, Cảnh Y Nhân đã trải qua những ngày tháng này như một con heo.
Ngoài ba việc ăn, ngủ, chơi ra thì không cần làm gì khác.
Những tháng ngày quá mức buồn chán này làm Cảnh Y Nhân vô cùng chờ mong ngày họp lớp. Khi Lục Minh nói với Cảnh Y Nhân, cô đã vô cùng hào hứng, nhưng nghĩ tới chuyện căn bản không quen ai thì cô chạy tới đó0làm gì?
Lục Minh nói cô đến đó để kết thêm nhiều bạn là được.
Cảnh Y Nhân nghĩ thấy cũng đúng, ngoại trừ Lý Lộ, Phương Tiểu Nhã và mấy bạn học có quan hệ không tệ, căn bản cố không có mấy bạn bè.