Hôm nay, Lục Minh và một khách hàng hẹn gặp nhau tại nhà hàng này.
Giữa bữa ăn, Lục Minh đi toilet một lần, khi ra khỏi đó, đúng lúc anh bước qua một căn phòng, nhìn thấy nhân viên phục vụ lần lượt mang thức ăn vào. Lục Minh lơ đãng liếc qua một cái liền bắt gặp một bóng người2quen thuộc. Anh hơi khựng lại, rồi bước chân anh dừng hẳn. Qua cánh cửa khép hờ, Lục Minh vừa liếc mắt liền nhận ra một nam một nữ ngồi trong phòng là Nhạc Phong và Cảnh Y Nhân. Anh không chút do dự bước đến gần, đúng lúc ấy nhân viên phục vụ đi từ trong ra ngoài rồi đóng cửa6lại. Lục Minh lập tức dừng lại, bình tĩnh đứng trước cửa phòng, trong nháy mắt cánh cửa đóng lại, anh nghe thấy Nhạc Phong nói một câu. “Lục Minh có đối xử tốt với em không?” Ấm cuối biến mất ở bên kia cánh cửa.
Lục Minh không nghe thấy Cảnh Y Nhấn trả lời như thế nào, nhưng anh vẫn đoán7được.
Gặp phải tình huống này, đáy lòng Lục Minh bỗng nhiên run lên, không cần nghĩ ngợi, anh lấy di động ra gọi cho Cảnh Y Nhân. Rất nhanh sau đó, Lục Minh nghe được tiếng chuông truyền ra từ trong phòng, đó là nhạc chuông mà Cảnh Y Nhân cài riêng cho số điện thoại của anh.
Cảnh Y Nhân nhanh chóng4nhấn nghe điện thoại, nhẹ nhàng “alô” một tiếng. Lục Minh vẫn giống như thường ngày, nhẹ nhàng hỏi: “Em đã ăn cơm chưa?” “...” Bên kia điện thoại, Cảnh Y Nhân do dự một lúc rồi mở miệng nói: “Em ăn rồi, nhà họ Cảnh xảy ra chuyện nên em phải rời khỏi bệnh viện, bây giờ đang ở bên ngoài.”6“...” Lục Minh thầm hít sâu một hơi, trái tim căng thẳng của anh giờ mới thả lỏng. Chỉ cần cảnh Y Nhân có thể nói thật với Lục Minh rằng cô cùng bạn bè ăn một bữa cơm, anh sẽ không để ý nữa. Khóe miệng anh khẽ nhếch lên: “Tài xế không đi theo em à?” “Em sợ bọn họ không cho em đi nên không nói.”
“Anh tới đón em nhé.”
“Không cần đâu, em và Cảnh Triệt đang ăn cơm, vừa mới bắt đầu thôi, em vẫn chưa ăn xong. Anh cứ làm việc đi nhé, lúc anh tan tầm là em đã về bệnh viện rồi.”