Vì để thoát thân, lão Tiết mặc kệ tất cả mọi thứ mà cắm đầu bay thẳng.
Ông ta chỉ muốn rời khỏi thành phố S, đến khi nào bay tới biển Đông là ông ta có thể đến gần quốc gia của những hòn đảo. Chỉ cần không còn ở trong khu vực quản lý của nước Z thì sẽ không có ai dám tấn công ông ta, cũng chẳng ai dám bắt ông ta nữa. Lão Tiết mang theo niềm tin này mà cắm đầu cắm cổ lái máy bay, rất nhanh đã tới biển Đông. Tiếc rằng, ở phía sau ông ta vẫn luôn có một chiếc máy bay trực thăng màu đỏ thỉnh thoảng lại bắt kịp đuôi máy bay của ông ta, cứ như đang2đùa giỡn với ông ta vậy. Lão Tiết cũng lười để ý đến những chuyện này mà hung hăng tăng tốc. Ngay khi máy bay tiến vào vùng duyên hải, đột nhiên “Bùm” một tiếng, chiếc máy bay nổ tung như một đám mây lửa. Mảnh vỡ của máy bay tan tác rơi xuống biển.
Lão Tiết không hề đề phòng, cứ như vậy mà chết. Cũng có thể coi là chết không đau đớn, nhưng ông ta lại bị nổ tan xác. Nhìn chiếc máy bay phía trước đã nổ tung, cô gái ở trên chiếc trực thăng màu đỏ cong khóe miệng. Nhiệm vụ này coi như đã hoàn thành rồi. Mục đích của cô chính là đuổi chiếc máy bay này ra biển. Nếu máy bay bị6nổ trong trung tâm thành phố thì không biết sẽ chết bao nhiêu người. Cô cũng không hiểu sao ông anh mình lại có thể xác định được trên máy bay có bom, bảo cô đuổi máy bay đi. Nhiệm vụ của cô đã hoàn thành, chuẩn bị trở về báo cáo kết quả...
Ba ngày sau.
Bộ Nội Vụ, bệnh viện cấp cứu. Đây là nơi nghỉ ngơi, chẩn trị cho các lãnh đạo của đất nước và những người có cùng cấp bậc với tổng thống. Vào lúc này, Cảnh Y Nhân đã nằm trong phòng cấp cứu cho trường hợp nguy hiểm được ba ngày.
Đối với một người phụ nữ có thai mà nói, trải qua một hồi sinh tử như vậy, có thể sống được cũng khó.7Cơ thể Cảnh Y Nhân mặc dù khỏe hơn phụ nữ bình thường rất nhiều, nhưng sau khi trải qua trận đại nạn kia, cơ thể cô đã vô cùng suy yếu. Dấu hiệu sống sót của đứa bé trong bụng cô vẫn còn, nhưng không thể chắc chắn được nếu tình trạng suy nhược của cô kéo dài như vậy thì có dẫn tới sinh non hay không.
Lại thêm cô đã bị động thai, càng không thể xác định được tình hình sau này. Cảnh Y Nhân nằm trên giường bệnh, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt như người chết. Cô đeo mặt nạ dưỡng khí, yếu ớt thở ra một lớp sương mờ mỏng manh bên trong mặt nạ. Trên tay cổ có kẹp dụng cụ đo4nhịp tim, đo huyết áp, cắm dây truyền dịch. Bác sĩ điều trị chính mặc áo blouse trắng đẩy cửa vào. Bác sĩ cầm một phần tài liệu trong tay cung kính đưa cho Lục Minh để anh lựa chọn. “Ngài Lục! Qua đêm nay nếu như phu nhân Lục vẫn chưa tỉnh lại thì tôi đề nghị, tốt nhất ngài nên ký tên chọn làm thủ thuật lấy đứa bé ra, nếu không, không cẩn thận cả mẹ lẫn con đều không giữ được, thậm chí, phu nhân Lục có thể trở thành người sống thực vật cả đời!” “...” Lục Minh đã ở cạnh Cảnh Y Nhân ba ngày ba đêm, gần như chưa ăn gì, khuôn mặt tuấn tú mệt mỏi của anh đã mọc râu6tua tủa rồi. Lục Minh biết Cảnh Y Nhân mong muốn con của bọn họ được sống khỏe mạnh đến nhường nào. Nếu không cô đã chẳng liều mạng moi bom ra trong khi biết chắc mình sẽ chết.
Chỉ cần có một cơ hội để sống, cô đều không bỏ qua. Lục Minh biết cô không phải vì bản thân mà vì đứa con nên mới làm như vậy.