Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

“...” Sắc mặt Cảnh Y Nhân cứng đờ lại, cô còn không kịp kiếm cớ giải thích thì Lục Minh đã đỡ lời, cánh tay của anh vẫn dịu dàng khoác trên vai cô.

Anh bình thản nói: “Từ sau lần nằm viện bác sĩ nói cô ấy bị tổn thương gân mạch, sau này không bơi được.”

Mọi người đều biết Lục Minh đang nói đến lần trước cảnh Y Nhân tự sát. Chuyện này bị Lục Minh nói một câu đơn giản đã cho qua. Những câu chuyện không vui trong quá khứ kia chẳng ai ngu ngốc đi nhắc lại vào lúc này cả. Nói tới quà tặng, Cảnh Triệt vẫn luôn không nói gì đưa một cái hộp tới trước mặt Cảnh Y Nhân: “Đây là chút tấm lòng anh mang từ nước ngoài về, Y Nhân em đừng có ghét bỏ nhé.”


Cảnh Y Nhân vẫn cho là người anh trai này không thích cô, không ngờ khi gặp mặt còn chuẩn bị quà. “của em đâu? Anh cả!” Cảnh Hi nháo lên với Cảnh Triệt.

“Đàn ông con trai đòi quà cái gì mà đòi.”

Cảnh Y Nhân mở hộp quà bọc bằng lụa màu tím ra, bên trong là một cái vòng tay nạm kim cương cực kỳ đẹp. Cảnh Y Nhân không hề khách khí mà cầm ra, cứ thể đeo lên tay, rồi nhìn Cảnh Triệt mỉm cười: “Cảm ơn.”

Ngoài miệng Cảnh Y Nhân nói cảm ơn nhưng từ đầu đến cuối không hề gọi Cảnh Triệt là anh cả.

Không phải Cảnh Y Nhân không chịu gọi, mà có thực sự không quen gọi một người vừa mới quen biết là anh cả, hơn nữa từ trước tới giờ, ngoại trừ cậu ra, thì Cảnh Y Nhân cô là lớn nhất, cô không gọi nổi cái tiếng anh cả kia.


Lục Minh ngồi bên cạnh, sau khi thấy cảnh Y Nhân đeo vòng tay vào thì sắc mặt không tốt lắm. Trong bữa cơm, chủ yếu là Cảnh Đức Chính nói chuyện với Cảnh Triệt, thỉnh thoảng lại nói chuyện với Lục Minh về hướng đi sắp tới của công ty, lúc thì lại hỏi Lục Minh phương án này thực hiện bây giờ có hợp lý không. Ngay cả Cảnh Y Nhân cũng phát hiện, Cảnh Đức Chính nói chuyện với Lục Minh rất cung kính, trong mỗi câu nói đều phải hỏi một câu “Có phải không?”, “Có được không?”, “Có đúng không?” để hỏi ý Lục Minh.

Lục Minh chỉ đáp lời cho qua chuyện, cũng không đưa ra đáp án cụ thể. Cứ nói chuyện mãi tới khi bữa tiệc sắp kết thúc thì hình như Cảnh Đức Chính không nhịn nổi nữa đi vào đề tài chính.

Ông bày ra vẻ mặt người cha hiền từ nhìn cảnh Y Nhân.

“Y Nhân à, cha đã già rồi, về sau chuyện của công ty cũng không lo được nữa. Cha ấy à, định để anh trai con tới công ty nhậm chức giám đốc điều hành để anh con rèn luyện đã. Con làm em gái nhất định phải ủng hộ anh nhé!” Nói rồi Cảnh Đức Chính len lén nhìn Lục Minh một cái.

Cảnh Y Nhân đang ăn chè, chè này chua chua ngọt ngọt rất dễ ăn, cô đang ăn hăng hái thì Cảnh Đức Chính đột nhiên nhả ra một câu như vậy.


Động tác ăn của cô hơi khựng lại, cô đã biết là Cảnh Đức Chính không có ý gì tốt mà. Bảo cô ủng hộ? Ủng hộ thế nào đây? Còn không phải là bảo cô mở miệng đòi Lục Minh tiền hoặc là có hạng mục nào tốt thì tặng cho Cảnh Triệt ư? Cảnh Đức Chính không cần mặt mũi không có nghĩa là cô không cần mặt mũi. Nghĩ vậy Cảnh Y Nhân ngẩng đầu lên khỏi bát chè, dùng bộ mặt ngây ngô, đôi mắt xinh đẹp chớp chớp nhìn Cảnh Đức Chính rồi nở một nụ cười rạng rỡ. “Đương nhiên rồi, nhất định sẽ ủng hộ.” Nói rồi tầm mắt cô chuyển lên người Cảnh Triệt, cô giơ tay lên, dùng vẻ mặt ngây thơ, tay nắm lại làm động tác cố lên: “Cố lên nha! Tôi sẽ ủng hộ anh về mặt tinh thần.” Rồi sau đó cô cúi đầu tiếp tục ăn.

“Phụt...” Một câu nói của cô làm cảnh Hi ngồi bên cạnh Cảnh Đức Chính phun canh ra ngoài.

Cậu muốn cười nhưng phải nhịn làm cả người khó chịu, cái chị Cảnh Y Nhân này là ngây thơ thật hay cố ý muốn chỉnh Cảnh Đức Chính đây?

Cảnh Triệt lúng túng nói: “Cảm ơn.”


Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!