Cố Thần nghĩ rằng, ngày hôm đó khi Hạ Bảo Bối đến trường mẫu giáo, cô bé không vui. Cậu bé cũng hỏi tại sao Hạ Bảo Bối lại không vui, lúc đó Hạ Bảo Bối nói rằng, mẹ cô bé đang đi công tác, cô bé nhớ mẹ rất nhiều, nên cô bé không vui.
“Mẹ của Hạ Niệm không đến đón cậu ấy gần đây vì dạo này cô ấy đang đi công tác.” Cố Thần trả lời.
Cố Đình Xuyên sửng sốt, cô đang đi công tác à? Cô đã đi công tác ở đâu?
“Đây là điều mà Hạ Niệm đã nói với con sao?”
Cố Thần gật đầu: “Cậu ấy đã nói với con vào ngày hôm đó.”
Cố Đình Xuyên, người vừa biết được tin này, cả đêm không ngủ ngon. Có lẽ nào Hạ Thanh Trì đã xảy ra chuyện? Chẳng lẽ lại là Hạ Lăng An giở trò?
Sáng sớm ngày hôm sau, Cố Đình Xuyên đến công ty, anh đã nghĩ kỹ, nếu hôm nay còn không biết tung tích chính xác của Hạ Thanh Trì, anh sẽ phái người ra ngoài tìm. Cho dù có phải lật tung mặt đất lên anh cũng phải tìm được Hạ Thanh Trì.
Tuy nhiên, đã bốn năm ngày rồi, nếu Hạ Thanh Trì gặp nạn, có lẽ cũng đã lành ít dữ nhiều.
Nghĩ đến đây, Cố Đình Xuyên đột nhiên cảm thấy hơi lo lắng. Trước đây dường như Cố Đình Xuyên chưa bao giờ cảm thấy như vậy.
Cố Đinh Xuyên đang ngồi trong văn phòng, hồi hộp chờ đến giờ làm việc, mắt anh chăm chú vào chiếc đồng hồ trên bàn. Thời gian hôm nay trôi chậm lạ thường. Cố Đình Xuyên có cảm giác như mình đã đợi cả thế kỷ.
Cố Đình Xuyên nghĩ, mình nên dời thời gian làm việc sớm hơn, ít nhất là sớm hơn một giờ mới được.
Cuối cùng, cũng đến giờ làm việc.
Cố Đình Xuyên sải bước ra khỏi văn phòng và đến thẳng phòng thiết kế. Khi đến phòng thiết kế, Cố Đình Xuyên nhìn vào chỗ làm của Hạ Thanh Trì. Quả nhiên rằng Hạ Thanh Trì vẫn chưa đến.
Cố Đình Xuyên đột ngột ghé thăm bộ phận thiết kế khiến những người trong bộ phận thiết kế đều giật mình, có người mang bữa sáng đến cũng không dám ăn. Trong khi mọi người giả vờ bận làm việc, họ bí mật quan sát động tĩnh của Cố Đình Xuyên.
Cố Đình Xuyên đã biết Hạ Thanh Trì không có ở đây, nhưng anh muốn đợi Trưởng phòng Diêu một lúc, khi Trưởng phòng Diêu đến, anh sẽ đích thân hỏi Trưởng phòng Diêu về Hạ Thanh Trì.
Lúc này Trưởng phòng Diêu cũng đã tới lầu dưới công ty, cô ấy vừa bấm thẻ xong, khóe mắt quét tới bóng lưng quen thuộc đang chậm rãi đi về phía công ty.
Trưởng phòng Diêu nhìn kỹ lại, đây không phải là Hạ Thanh Trì sao? Tại sao có vẻ hơi bất tiện khi di chuyển?
Trưởng phòng Diêu bước nhanh trở lại, cô ấy đỡ Hạ Thanh Trì và nói đùa: "Có chuyện gì vậy? Em đi nghỉ ở nhà mà chân lại bị thương à?"
Hạ Thanh Trì thấy là Trưởng phòng Diêu, nét mặt cô giãn ra. Cô trả lời: "Không cẩn thận nên mới thành thế này. Lúc đầu có thể đến làm sớm hơn, nhưng chân không thuận tiện nên mới bị chậm trễ nhiều ngày như vậy."
Trưởng phòng Diêu cẩn thận nhìn chân Hạ Thanh Trì rồi mới trả lời: "Chân của em không có vấn đề lớn gì, nhưng mấy ngày nay còn cần phải chú ý."
Hạ Thanh Trì nhìn Trưởng phòng Diêu cười, sau đó cô nắm lấy tay Trưởng phòng Diêu: “Chị Diêu, mấy ngày nay cảm ơn chị. Cảm ơn chị đã giúp em chuyện ở công ty, em mới có thể nghỉ ngơi mà không cần lo lắng."
Trưởng phòng Diêu vui vẻ vỗ vỗ tay Hạ Thanh Trì, ghét bỏ nói: "Em nói gì thế, chúng ta là bạn bè, chị không nên giúp em sao? Hơn nữa chị cũng không giúp được gì nhiều, chỉ nói thật tình hình của em thôi.”
“Dù sao cũng cảm ơn chị, vì dù sao em cũng nghỉ không xin phép, đó là bỏ bê công việc.” Hạ Thanh Trì trầm giọng nói.
Trưởng phòng Diêu giả vờ nghiêm nghị, nói: “Chị có nên báo cáo chuyện này và sa thải em không?”
“Trưởng phòng Diêu, đừng sa thải em, em còn phải nuôi một đứa con gái.” Hạ Thanh Trì cũng nói đùa.
"Hừ, lần này bà đây tạm tha cho em. Thế là chị nắm được nhược điểm của em trong tay rồi, nếu em không nghe lời chị sẽ báo cáo em!”
Hạ Thanh Trì và Trưởng phòng Diêu vừa trò chuyện vừa cười, rồi tay trong tay bước vào văn phòng bộ phận thiết kế.
Vừa bước vào cửa, họ đã bắt gặp ánh mắt lo lắng của Cố Đình Xuyên.
"Tổng giám đốc Cố, sao sáng sớm anh lại ở bộ phận thiết kế vậy? Có chuyện gì sao?"
Trưởng phòng Diêu có thể thấy rằng Cố Đình Xuyên đang rất lo lắng. Cô ấy không biết rằng Cố Đình Xuyên đang lo lắng cho Hạ Thanh Trì, chỉ nghĩ rằng bộ phận thiết kế đã xảy ra chuyện gì.
“Không có gì.” Khi Cố Đình Xuyên nhìn thấy Hạ Thanh Trì thì cảm thấy nhẹ nhõm hẳn, nói: “Các người làm việc đi.”
Hạ Thanh Trì không ngờ sẽ gặp Cố Đình Xuyên ngay khi cô đến công ty, cô tránh ánh mắt của Cố Đình Xuyên. Hạ Thanh Trì vẫn chưa nghĩ về việc làm thế nào để đối mặt với Cố Đình Xuyên.
“Tổng giám đốc Cố, tôi đi làm việc trước.” Nhưng khi gặp anh trực tiếp thì cô không thể không chào hỏi, Hạ Thanh Trì chỉ đơn giản chào Cố Đình Xuyên một tiếng, sau đó vội vàng rời đi.
Ngay khi Hạ Thanh Trì vừa rời đi, Cố Đình Xuyên nhận ra rằng chân của cô không ổn lắm. Cố Đình Xuyên nắm lấy cánh tay của Hạ Thanh Trì trong vô thức: “Chân của cô bị sao vậy?”
Mọi người của bộ phận thiết kế không khỏi thấp giọng hô lên, vậy mà Tổng giám đốc Cố lại thực sự nắm lấy tay của Hạ Thanh Trì. Thật không thể tin được.
Hạ Thanh Trì cũng cảm thấy có gì đó không ổn, cô lặng lẽ tách tay Cố Đình Xuyên ra: “Không có chuyện gì, không cẩn thận bị trẹo.”
Cố Đình Xuyên lấy lại vẻ lãnh đạm: “Vậy cũng được, đừng ảnh hưởng đến công việc.”
Nói xong, Cố Đình Xuyên rời đi.
Hạ Thanh Trì nhìn bóng lưng của Cố Đình Xuyên, có chút khó hiểu, cô quay người lại. Theo tầm mắt của cô, Hạ Thanh Trì phát hiện một bóng dáng khiến người ta không vui.
Đó là Đinh Linh, và Đinh Linh thực sự đã trở lại và trở thành giám đốc thiết kế.
"Ôi, cô Janey của chúng ta đã trở lại làm việc trong công ty", Đinh Linh đứng dậy và vỗ tay: "Chúng ta hãy nhanh chào đón một chút. Người sang chảnh thì sẽ đến nếu họ muốn, hoặc không đến nếu họ không muốn. Chúng ta không thể so sánh với người ta được.”
Hạ Thanh Trì nhìn Đinh Linh, bên kia cũng trừng mắt nhìn lại, lúc này Trưởng phòng Diêu bước tới, cô ấy đỡ lấy tay Hạ Thanh Trì, nói nhỏ: "Là Tổng giám đốc Cố đích thân tìm Đinh Linh và yêu cầu cô ấy quay lại phòng thiết kế, cũng chỉ tên cô ấy chịu trách nhiệm về dự án cùng với Vạn Khang."