CHƯƠNG 74: LỄ PHỤC BỊ TUỘT
Anh làm như thế, làm tất cả khách khứa đều kinh ngạc.
Những khách khứa biết được mối quan hệ bắt hòa giữa anh và Đường Hạo Minh lai càng bật cười lắc đầu.
Bình thường cậu cả và cậu hai nhà họ Đường luôn tranh đấu gay gắt, không ngờ bây giờ đến khiêu vũ mà cũng phải hơn thua với nhau.
“Hạo Tuần, anh muốn khiêu vũ với em sao?” Tống Huyền nín thở, kích động hỏi người đàn ông bên cạnh.
Đường Hạo Tuấn lạnh nhạt ừ, vươn tay về phía cô, nhưng khóe mắt vẫn luôn để ý về phía Tống Vy và Đường Hạo Minh.
Tống Huyền không phát hiện ra, bây giờ cô đang chìm đắm trong niềm vui vì anh muốn khiêu vũ cùng cô, sợ lát nữa anh lại đồi ý, vội vàng đặt tay lên.
Đường Hạo Tuấn dẫn Tống Huyền cất bước nhảy, vừa nhảy vừa đến gần Đường Hạo Minh và Tống Vy.
“Tổng giám đốc Đường, chủ nhiệm Tống.” Tống Vy nhìn thấy, cười nhìn bọn họ, gật đầu chào hỏi.
Đường Hạo Minh cũng nhìn Đường Hạo Tuấn và Tống Huyền, thầm cười nhạo.
Đúng là mỗi khi đụng đến Tống Vy, Đường Hạo Tuấn sẽ mắt kiên nhẫn ngay.
Xem ra tình cảm của Đường Hạo Tuấn dành cho Tống Vy còn sâu đậm hơn trong tưởng tượng của anh.
Nghĩ thế, Đường Hạo Minh âm thầm đảo mắt nhìn Tống Vy.
Bây giờ đã nhảy được nửa bài, sắp sửa đến phân đoạn xuất sắc nhát, chính là trao đổi bạn nhảy.
Nếu như trong sân nhảy chỉ có một cặp nam nữ đang khiêu vũ thì không cần đổi.
Nhưng bây giờ lại có thêm Đường Hạo Tuấn và Tống Huyền, nhất định phải dựa theo quy tắc nhảy, đây là lễ nghi.
Tiếng nhạc trở nên nhanh hơn, Tống Vy và Tống Huyền cùng nhau xoay tròn.
Đáy mắt đen tối của Đường Hạo Tuấn hiện lên chút ánh sáng, buông tay Tống Huyền ra, nhẹ nhàng đẩy cô về hướng Đường Hạo Minh.
Đường Hạo Minh thấy Tống Huyền đến, cũng không thể không buông Tống Vy ra, đẩy cô về phía Đường Hạo Tuần.
Đường Hạo Tuấn đón được Tống Vy, lập tức dẫn cô rời xa nơi này, chạy sang bên kia nhảy.
Người bên ngoài cũng không cảm nhận được có gì không thích hợp.
Nhưng vẻ mặt của Đường Hạo Minh và Tống Huyền đều không hay ho gì.
“Hình như cô bị lợi dụng rồi.” Đường Hạo Minh khẽ cười nhạo Tống Huyền.
Tống Huyền tức giận trừng về phía Đường Hạo Tuấn và Tống Vy: “Không cần anh phải nhắc!”
Cô đương nhiên biết cô bị lợi dụng, nhưng nực cười là, ngay từ đầu cô cũng không phát hiện, cô tưởng là Đường Hạo Tuấn thật sự muốn khiêu vũ cùng cô.
Không ngờ, tất cả đều vì Tống Vy, anh không muốn Tống Vy nhảy cùng Đường Hạo Minh, cho nên kéo cô vào sân nhảy, dùng cô để đổi Tống Vy.
Nghĩ thế, Tống Huyền tức muốn nỗ phổi, ngực phập phồng liên tục, trong ánh mắt đều là vẻ hận thù với Tống Vy.
Đường Hạo Minh nhìn thấy, mắt kính phản quang: “Cô rất không cam lòng đúng không?”
Tống Huyền mím môi cam chịu.
Đường Hạo Minh cười đầy gian tà: “Nếu như không cam lòng, vậy làm chút gì đi!”
*Hả?” Tống Huyền lập tức nhìn anh: “Anh bảo tôi…”
Đường Hạo Minh nhún vai, không nói gì.
Tống Huyền rũ mắt, che mắt vẻ động lòng trong mắt.
Đúng vậy, anh nói không sai, khó khăn lắm cô mới có cơ hội khiêu vũ với Đường Hạo Tuần, nhưng lại bị con nhỏ đê tiện Tống Vy kia cướp mắt.
Nếu thế, cô phải cho con nhỏ đê tiện Tống Vy kia đẹp mặt!
Khóe mắt nhìn thấy làn váy dài phết đất của Tống Vy, mắt Tống Huyền hơi lóe lên, lập tức có chủ ý không tử tế.
Cô vỗ Đường Hạo Minh, bảo Đường Hạo Minh dẫn cô sát qua đó.
Sau khi đi sang, cô ta giả vờ lảo đảo, dẫm mạnh lên làn váy của Tống Vy.
Bởi vì Tống Vy đang đưa lưng về phía Tống Huyền, không thấy hành động của Tống Huyền.
Tuy Đường Hạo Tuấn nhìn thấy cảnh Tống Huyền lảo đảo, nhưng lại không nhìn thấy được Tống Huyền đang đạp chân lên làn váy của cô, cho nên cũng không đề ý đến, dẫn Tống Vy làm động tác xoay tròn cuối cùng, chuẩn bị chào kết thúc.
Nhưng lúc này, tiếng xé rách trong trẻo vang lên.
Sau đó, Tống Vy lập tức cảm giác lễ phục bị rách từ vùng ngực, tuột xuống.
“AI” Cô hét lên, vội vàng che lại cơ thể ngồi xổm xuống, sợ đến mức sắc mặt trắng bệch.
Đường Hạo Tuấn cũng hơi hoảng, nhanh chóng cởi áo khoác phủ lên người cho cô, che cơ thể cô lại, cũng quay ra phía phòng điều khiển trên lầu hai kêu to: “Tắt đèn!”
Người trong phòng điều khiển lập tức làm theo.
Trong phút chốc, cả sảnh tiệc đều tối đen.
Đường Hạo Tuấn nâng Tống Vy lên, giọng điệu dịu dàng chưa từng có: “Đừng sợ, không có ai thấy hết.”
Mặt Tống Vy trắng bệch, hai mắt tan rã, tay quấn chặt áo vest trên người, cơ thể run bần bật.
Rõ ràng chuyện lúc nãy đã mang đến bóng ma tâm lý rất lớn đối với cô.
“Hạo Tuấn, Vy có sao không?” Trong bóng đêm, Đường Hạo Minh đột nhiên hỏi.
Đường Hạo Tuấn không để ý đến anh, đôi mắt lạnh lùng không chút tình cảm xuyên thấy qua bóng đêm, nhìn chính xác lên trên người Tống Huyền đứng bên cạnh anh: “Nói ngay, tại sao lại dẫm lên váy của cô ấy”
Nhớ lại tiếng quần áo rách khi nãy, cộng thêm vị trí lúc đó của Tống Huyền, dễ dàng biết được nguyên nhân quần áo của Tống Vy bị rách.
“Em không cố ý, em cũng không biết là em dẫm trúng váy của nhà thiết kế Tống, xin lỗi, rất xin lỗi, hu hu hu…” Tống Huyền áy náy khóc nắc, giống như thật sự không cố ý.
Nhưng Đường Hạo Tuấn lại không bị cô ta gạt, vỗ phần lưng còn đang run rẩy của Tống Vy, trầm giọng nói: “Cô nghĩ tôi sẽ tin sao?”
Tiếng khóc của Tống Huyền khựng lại một giây, sau đó lại khóc tiếp: “Em biết Hạo Tuấn anh sẽ không tin em, bởi vì lúc trước em từng kiếm chuyện với nhà thiết kế Tống, nhưng em thề, lần này em thật sự không có ý!”
Đường Hạo Minh đầy gọng kính: “Hạo Tuần, anh cũng có thể làm chứng, cô ấy đi giày cao gót quá cao, bị treo chân, có lẽ lúc đó đã không cẩn thận dẫm lên giày cao gót của Vy.”
“Hay lắm, không cần thận, anh nhìn cô ta xem có giống bị treo chân không?” Đường Hạo Tuấn chỉ Tống Huyền cười lạnh.
“Được rồi Hạo Tuần, tạm thời không cần sốt ruột tra xem sự thật là như thế nào, nên dẫn Vy đi vào phòng nghỉ thay quần áo khác trước thì hơn.” Đường Hạo Minh nhắc nhở.
Lúc này Đường Hạo Tuấn mới tỉnh táo lại từ cơn giận dữ, định dẫn Tống Vy đi.
Nhưng Đường Hạo Minh lại cản anh, nhẹ nhàng nói: “Hạo Tuần, em dẫn Vy thì hình như không được hay cho lắm, em là chồng chưa cưới của Tống Huyền, lại dẫn cô gái khác đi thay quần áo, em nói mọi người sẽ nghĩ về em như thế nào, nghĩ Vy như thế nào, cho nên để anh dẫn Vy đi cho.”
Nói xong, anh ôm vai Tống Vy, kéo Tống Vy ra khỏi lòng ngực Đường Hạo Tuấn.
Tống Vy ngoan ngoãn đi cùng anh.
Đối với cô, ai dẫn cô đi cũng được, cô chỉ muốn rời khỏi nơi này.
Đường Hạo Tuấn dùng ánh mắt nặng nề nhìn chằm chằm bóng người Đường Hạo Minh và Tống Vy đang đi xa, nắm chặt nắm đắm, lần đầu tiên trong lòng toát lên suy nghĩ thoát khỏi thân phận chồng chưa cưới của Tống Huyền.
Phòng nghỉ.
Đường Hạo Minh bưng ly nước ấm cho Tống Vy: “Uống nước ấm đi, ổn định tinh thần lại.”
“Cảm ơn.” Lúc này cảm xúc của Tống Vy đã tốt hơn nhiều, khan giọng nói cảm ơn, vươn tay nhận ly nước uống.
Đường Hạo Minh ngồi trên ghế sofa đối diện cô, cởi áo vest trắng đề lên lưng ghế sofa, vắt chéo hai chân, nhìn cô bằng ánh mắt sáng quắc.
Tống Vy bị anh nhìn đến mắt tự nhiên, rụt cổ: “Tổng giám Đường, anh nhìn gì đó?”
Đường Hạo Minh chống đầu, cười cười: “Tôi đang nhìn mắt của cô, cô khóc xong trông đẹp quá, lúc đang khóc chắc lại càng đẹp hơn, chỉ tiếc lúc nãy tối quá nhìn không thấy.”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!