Chương 184
Tống Vy bị lời nói của người đàng ông làm kinh ngạc.
Đường Hạo Tuấn tức giận là vì người đàn ông này đến gần mình?
Tống Vy che miệng, nhìn nhìn bên mặt âm trầm lạnh băng của Đường Hạo Tuấn, trong lòng phức tạp khó nhịn.
Vì sao mỗi lần lúc cô quyết định phải rời xa anh, anh lại đột nhiên dùng đủ các cách để lại ấn tượng sâu sắc cho người ta xuất hiện trước mặt cô, làm cho nội tâm bình tĩnh của cô, lần nữa rung chuyển.
Đang nghĩ ngợi, người đàn ông lại kêu đau, kéo Tống Vy về lại, cô nhìn sắc mặt của người đàn ông càng lúc càng tái nhợt, cùng với rất nhiều mồ hôi trên mặt, nhịn không được thở dài: “Đường tổng, thả anh ta đi!”
Cũng không phải cô lương thiện, mà là người đàn ông này ngoại trừ chiếm chút tiện nghi của cô ngoài miệng, quả thật cũng không có làm gì cô.
Để cho anh ta đau một chút, cũng là được rồi.
Đường Hạo Tuấn sau khi nặng nề nhìn Tống Vy mấy giấy, vung tay vứt người đàn ông kia: “Cút!”
Người đàn ông vừa được tự do, không nói hai lời, vội vàng rời khỏi phòng hợp, ngay cả hội nghị sau đó cũng không tham gia.
Đường Hạo Tuấn đưa tay sờ túi tiền, dường như đang tìm gì đó.
Nhưng anh không tìm được, nhíu mày một cái.
Ánh mắt Tống Vy nhìn quanh, đoán được gì đó, lấy một túi khăn ướt từ trong túi ra.
Đường Hạo Tuấn nhìn khăn ướt cô đưa đến, lông mày dịu xuống, đưa tay cầm lấy khăn ướt, rút ra lau tay.
“Vừa rồi cảm ơn Đường tổng.” Tống Vy hơi cúi đầu.
Đường Hạo Tuấn bỏ khăn ướt đã dùng qua lên bàn: “Không sao, sau này gặp loại người này, trực tiếp đuổi đi là được.”
“Tôi biết, nhưng mà đây là phòng họp, nếu như tôi làm như vậy, đối phương nhất định sẽ làm loạn lên, làm lớn chuyện sẽ để lại ấn tượng xấu cho hiệp hội, cho nên tôi mới nhịn một chút, nếu là nơi khác, tôi chắc chắn sẽ không nén giận.” Tống Vy nhàn nhạt cười một cái.
Đường Hạo Tuấn ừ một tiếng, lần nữa bỏ tay vào túi quần, xoay người ngồi xuống.
Tống Vy thấy anh ngồi ở chỗ của người đàn ông vừa rồi, cũng là bên cạnh cô, môi miết miết hai cái, ôm lấy laptop, từ phía sau anh đi ra ngoài.
Đường Hạo Tuấn thấy cô đột nhiên đi, vẻ mặt trầm xuống, híp mắt gọi cô lại: “Em đi đâu vậy?”
Bước chân Tống Vi hơi dừng lại, không quay đầu, rũ mắt xuống trả lời: “Tôi đến chỗ khác ngồi.”
“Ở đây không thể ngồi sao?” Tay Đường Hạo Tuấn để trong túi quần, nắm lại.
Tống Vy cắn môi dưới: “Tôi sợ sẽ quấy rầy đến Đường tổng anh, vẫn là không ngồi ở đây.”
Nói xong, cô bước nhanh đi, đi đến trước mấy hàng ngồi xuống.
Đường Hạo Tuấn nhìn bóng lưng và cái gáy của cô, khuôn mặt vô cùng nguội lạnh, quanh người tỏa ra khí lạnh, làm cho người bên cạnh, cũng nhịn không được đổi chỗ.
Triình Hiệp cầm một phần văn kiện từ bên ngoài đi vào, nhìn thấy Đường Hạo Tuấn vẻ mặt âm trầm, sửng sốt: “Đường tổng, ai chọc đến ngài?”
Đường Hạo Tuấn không nói gì, cầm lấy văn kiện trong tay anh ta mở ra, nhìn xem.
Trình Hiệp không nhận được đáp án, nhún vai, ngồi xuống bên cạnh anh: “Tổng giám đốc, hội nghị bắt đầu rồi.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!