Chương 153
“Sẽ không.” Tống Vy tự tin lắc đầu.
Khi Tống Huyền cắm sừng cho Đường Hạo Tuấn thì Tống Huyền đã định sẵn mãi mãi không thể bước vào cửa của nhà họ Đường.
Huống chi, còn có một Lâm Giai Nhi.
Lưu Mộng nheo mắt, nhìn Tống Vy: “Nói ra thì bảo bối à, con sao lại biết Hạo Tuấn muốn hủy bỏ hôn ước vậy?”
“Ờm… con ngẫu nhiên biết được.” Tống Vy chột dạ nhìn đi chỗ khác.
Lưu Mộng ha ha hai tiếng, căn bản không tin lời của cô, có điều cũng không có hỏi nhiều, cầm lại điện thoại đi sang một bên, tiếp tục đọc những bình luận mắng chửi Tống Huyền ở trên mạng.
Không thể không nói, đơn vị truyền thông đó rất được, tung scandal của Tống Huyền trên nhiều trang mạng, chỉ trong một tối ngắn ngủi thì Tống Huyền đã nổi tiếng cả nước.
Bây giờ cơ bản tất cả mọi người đều biết Tống Huyền là một người phụ nữ phẩm hạnh không ra gì, lòng dạ nham hiểm, thủ đoạn tàn ác.
Mà người phụ nữ như này vậy mà là vị hôn thê của tổng giám đốc tập đoàn Đường Thị.
Vì thế trên mạng có rất nhiều người bắt đầu tẩy chay tập đoàn Đường Thị, mắng chửi ở dưới trang web chính thức của tập đoàn Đường Thị, cho rằng Tống Huyền ngang ngược như vậy, đều là vì có vị hôn phu tổng giám đốc chống lưng cho cô ta.
Nếu không dựa vào doanh nghiệp nhỏ đó của nhà họ Tống mà muốn đi ngang ở thành phố Giang, căn bản là điều không thể.
Sức mạnh của internet rất lớn, bởi vì những lời mắng chửi này, danh tiếng và câu chuyện của tập đoàn Đường Thị, còn cả bản thân Đường Hạo Tuấn cũng chịu ảnh hưởng nhất định.
Mãi đến trưa trên facebook cá nhân của Đường Hạo Tuấn đã đăng một tin thanh minh về chuyện hủy bỏ hôn ước, nói Tống Huyền tỉnh lại sẽ mở cuộc họp báo tuyên bố hủy bỏ hôn ước thì mới vãn hồi được danh tiếng của tập đoàn Đường Thị và của anh.
“Yo, Hạo Tuấn thật sự muốn hủy bỏ hôn ước, không tồi không tồi, có điều Tống Huyền tỉnh lại là có ý gì?”
Lưu Mộng không hiểu chỉ vào facebook của Đường Hạo Tuấn trên điện thoại.
Tống Vy đang đút cơm cho Tống Hải Dương, nghe thấy lời này, đầu cũng không quay lại mà nói: “Con sao mà biết được, lát nữa Phàm đến, mẹ hỏi anh ta không phải là được rồi sao, anh ta là bác sĩ của bệnh viện đó, anh ta chắc biết.”
“Hỏi tôi cái gì?” Cô vừa dứt lời, bóng dáng của Kiều Phàm đã từ ngoài cửa đi vào.
Lưu Mộng nói lại nghi vấn vừa rồi.
Sau khi Kiều Phàm nghe xong, mắt kính phản quang: “Cái này à, cháu nghe y tá nói, Tống Huyền giống như đột phát chứng gì đó, ngất từ hôm qua, đến bây giờ vẫn chưa tỉnh.”
“Vậy sao, vậy thì thật sự là ông trời có mắt, cả đời đều không tỉnh lại được là tốt nhất.” Lưu Mộng hừ lạnh.
Tống Vy sau khi cầm khăn giấy lau khóe miệng cho Tống Hải Dương, cúi đầu, giống như suy ngẫm điều gì đó.
Kiều Phàm thấy vậy, dịu giọng hỏi: “Vy, em đang nghĩ gì thế?”
“Mẹ, con no rồi.” Tống Hải Dương dùng tay vỗ vỗ cái bụng nhỏ, ý bảo không ăn nữa.
Tống Vy để bát xuống, lần này trả lời câu hỏi vừa rồi của Kiều Phàm: “Tôi đang nghĩ, Tống Huyền hôn mê thật đúng lúc, liên tưởng đến bài đăng trên facebook của Đường tổng, có cảm giác cố ý giả vờ ngất để trốn tránh.”
“Con nói như vậy cũng đúng, nhưng có thể trốn tránh được bao lâu chứ? Mẹ không tin cô ta có thể giả vờ ngất được cả đời.” Lưu Mộng cười trào phúng.
Kiều Phàm đẩy kính: “Vy, liên quan đến chuyện Đường tổng hủy bỏ hôn ước, em có cách nhìn gì không?”
Tống Vy đỡ Tống Hải Dương nằm xuống, sau khi đắp xong chăn cho cậu thì xoay người nhìn Kiều Phàm: “Tôi có thể có cách nhìn gì, nếu cứ muốn nói thì chúc mừng Đường tổng thôi, Tống Huyền thật sự không hợp với anh ta.”
Kiều Phàm mỉm cười: “Tôi còn tưởng em sẽ rất vui mừng chứ.”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!