Ba ngày sau, Lục Nhất Phàm đến tìm cô.
Mẹ cô vào phòng nói cho cô biết, hắn đang đợi cô ở thư phòng, còn nói nếu hôm nay hắn không gặp được cô, hắn sẽ không rời đi.
Khi cô đi vào, hắn đang xoay người nhìn về hướng cửa sổ.
Một vài tia nắng chiếu rọi vào thân hình cao lớn của hắn, hắn rất cao, còn có một khuôn mặt đẹp trai như tượng tạc.
Người đàn ông như hắn, nếu lấy làm chồng xem ra cũng là một đãi ngộ trời ban.
"Có chuyện gì sao?"
Cô đứng phía sau hỏi hắn.
Lục Nhất Phàm xoay người, đột nhiên cặp chân mày rậm rạp của hắn nhíu lại, giọng nói trầm thấp vang lên.
"Cô không khoẻ à?"
Sao cô lại tều tuỵ như vậy, cách đây hơn hai tuần không phải cô rất khoẻ mạnh hay sao.
Ngoại trừ đêm đó cô bị hắn giày vò đến tận sáng, những ngày còn lại cô gái này bề ngoài luôn mang một vẻ kiêu ngạo, đối với hắn lúc nào cũng tỏ lạnh nhạt mà.
Kể từ đêm đó cô luôn tránh mặt hắn, nhiều lần hắn lấy cớ đến bàn chuyện làm ăn, dự tiệc rượu với cha cô, cô đều tránh mặt.
Hôm nay hắn đến chính là muốn hỏi cho rõ ràng.
"Ừ, tôi đang bệnh, còn đang rất mệt. Nếu không có gì quan trọng, tôi về phòng nghỉ ngơi đây."
Lục Nhất Phàm híp mắt, cô muốn đi là đi sao, có chuyện dễ dàng như vậy à.
Hắn nhanh chân sảy bước đi về phía cô, một động tác nhỏ, bàn tay hắn đã chụp được cổ tay cô, giữ lại.
Cả người Hạ Giao Giao lúc này lảo đảo, mất thăng bằng ngã vào lồng ngực hắn, cô khó chịu ngẩng đầu.
"Anh làm gì vậy? Buông tôi ra."
Lục Nhất Phàm cúi xuống nhìn cô, thân thể cô mềm mại còn thơm ngát, cảm giác này khiến hắn chợt nhớ đến đêm đó, khi cô nằm dưới thân hắn nức nỡ rên rĩ.
"Nói, tại sao lại tránh mặt tôi?"
Hắn lại rặn hỏi cô, lúc này trong đầu óc cô bỗng trở nên trống rỗng, không suy nghĩ được gì.
Khoé mắt cô chợt cay xoè, giống như đang bị hắn ức hiếp, đúng vậy hắn đang ức hiếp cô đây mà.
Cô còn nhớ sau đêm đó khi cô tỉnh lại, hắn từ phòng tắm đi ra, hắn chỉ lạnh nhạt nhìn cô nói một câu.
'Cho tôi thay mặt cô ấy xin lỗi cô.'
Lúc đó trong lòng cô vô cùng hụt hẫng, nước mắt trực trào chỉ xém chút thì đã tuôn ra.
Sao hắn không nghĩ nếu như khi đó cô không nhanh chân chạy thoát, có phải kết quả của cô sẽ rất thảm hại hay không.
Bị một người đàn ông xa lạ cưỡng bức, có người con gái nào có thể chấp nhận được chứ.
Mặc dù cô rất mạnh mẽ nhưng cũng không tới mức kiên cường như vậy.
Vậy mà hắn chỉ bình thản nói ra một câu, khiến thâm tâm cô chết lặng.
Chồng sắp cưới của cô yêu một cô gái khác, còn yêu tới mức bỏ qua tất cả mọi tội lỗi của cô ta.
Chấp nhận thay mặt cô ta xin lỗi cô.
Rất lâu sau đó cô mới yên lặng đứng dậy mặc quần áo, không nói một lời rời đi.
Nếu hắn đã không muốn lấy một người vợ là cô, nếu hắn chỉ để tâm để cô gái trong lòng hắn thì Hạ Giao Giao cô đây cũng không muốn dây dưa với hắn làm gì.
Chuyện xảy ra đêm đó cứ xem như là một tai nạn ngoài ý muốn.
Có lẽ hắn cũng đơn giản đến đây xem cô thế nào, hoàn toàn không có ý gì khác.
Lúc này Hạ Giao Giao đang ngước cặp mắt đầy nước nhìn hắn, gương mặt cô ửng đỏ vì tức giận, đôi môi xinh đẹp mấp máy tức tưởi nói ra.
"Lục Nhất Phàm, anh buông tôi ra, anh còn đến đây làm gì? Không phải anh rất ghét tôi hay sao? Không phải anh chê thân thể tôi không sạch sẽ à? Tại sao lại còn chạm vào tôi chứ."
Đúng vậy, lúc trước từng có lần hắn mở miệng nói ra những lời đó với cô.
Nhưng khi đó là hắn đang hiểu lầm cô, là Đường Nhã Tâm nói cho hắn biết trước kia cô từng là bạn gái của anh trai cô ấy.
Cô còn nhiều lần đến nhà cô ấy, lưu lại phòng Đường Thừa Triết rất lâu.
Cho nên hắn đã nghĩ cô là một cô gái phóng khoáng, yêu đương dễ dàng.
Cho đến đêm đó hắn mới biết được, thật ra cô lại là một cô gái ngây thơ thuần khiết, hơn nữa còn là một xử nữ.
So với những lời Đường Nhã Tâm từng nói về cô, hoàn toàn khác biệt.
Lục Nhất Phàm ôm cô trong ngực, một tay hắn nhanh chóng bắt lấy hai cổ tay cô giữ lại, một tay vòng ra ôm lấy người cô.
"Thì bây giờ có sạch sẽ đâu, không phải đã bị tôi vấy bẩn rồi à?"
"Anh... anh..."
Hạ Giao Giao tức muốn ói máu, chỉ có thể nói được hai chữ như vậy.
Nước mắt cô liền rơi xuống, mím môi tức giận không thèm nhìn đến hắn.
Khoé miệng hắn chợt cong lên, một giây, hai giây, rồi ba giây.
Hình như bên dưới của hắn lại bắt đầu có phản ứng rồi.
Đó chính là lý do tại sao hắn tới đây.
Sau đêm đó hắn cứ nghĩ về cô mãi.
Thật ra đêm đó hắn còn định làm một tên quân tử, nhất định không chạm vào cô.
Ai kêu cô quyến rũ như vậy, còn chủ động tìm tới dâng đến cửa cho hắn.
Không ăn cô sạch sẽ thì có lỗi với bản thân quá.
Thật ra hắn đã sớm nhìn ra bản thân hắn muốn gì, lúc trước là hắn mù quáng, còn cho rằng bản thân đem lòng yêu Đường Nhã Tâm.
Cho đến khi tiếp xúc với cô gái này nhiều lần, hắn mới nhận ra được, đâu mới là thứ thuộc về hắn.
Lúc này hắn chợt cúi đầu, đôi môi nam tính khẽ chạm vào vành tai trắng nõn mềm mại của cô, thì thầm vào đó.
"Thế nào, tôi nói không đúng sao? Thân thể của em có chỗ nào mà tôi chưa chạm qua, đẹp đẽ như vậy là để dành riêng cho tôi sao? Hửm..."
Hắn đang nói gì vậy, tại sao hắn chợt ngọt ngào với cô như vậy.
Không phải trải qua đêm đó, hắn đối với cô thay đổi rồi chứ.
Hạ Giao Giao liền ngẩng mặt nhìn hắn, vẻ mặt cùng ánh mắt này của hắn là có ý gì.
Tại sao cô lại có cảm giác giống như sắp bị hắn ăn tươi nuốt sống đến nơi thế này.
Thế nhưng khi hắn định cúi xuống cắn xé môi cô thì bên ngoài chợt có tiếng gõ cửa.
Là mẹ cô có chút lo lắng, từ nãy giờ luôn đứng bên ngoài chờ đợi, lúc này mới lên tiếng hỏi thăm.
"Giao Giao, có chuyện gì không? Sao lại lâu như vậy?"
Hạ Giao Giao liền thở phào một cái, lập tức dùng tay đẩy thân thể đang dính chặt của hắn ra, xoay đầu nhìn về hướng cánh cửa.
Lấp bấp nói vọng ra.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!