Edit: Hồng Vy Beta: Thụy-
Sau khi về nhà, Thẩm Mặc lập tức đổ bệnh.
Lần bệnh này chắc là từ khi Lục Thừa Vũ bị bắt thì ấp ủ, mãi cho đến lúc này mới đột nhiên bộc phát ra. Trận bệnh lần này thật sự kéo tới rất nhanh, không cho con người ta cơ hội chống đỡ. Mới qua một đêm mà sáng hôm sau Thẩm Mặc đã không thể rời giường. Cả người đều nóng vô cùng, ngay cả nói chuyện đều chỉ có thể miễn cưỡng nỉ non hai câu thôi.
Cũng may Thẩm Trạch Hiên còn ở nhà.
Cậu bị đưa đi bệnh viện mau chóng. Nhiệt độ cơ thể lên tới 40 độ. Đây là tình huống rất nguy hiểm. Mặc dù hiện tại hạn chế sử dụng chất kháng sinh nhưng bác sĩ vẫn tiêm cho cậu từng tí. Sau một lần tiêm, nhiệt độ cơ thể hạ xuống rất nhanh, chỉ là Thẩm Mặc vẫn không có tinh thần. Hiện tại chưa đến hè mà tay cậu rất lạnh đến phát đau, như bị ném vào trong tủ lạnh vậy.
Nhưng nỗi đau ấy chưa là gì so với những vết thương đang rỉ máu trong tim cậu.
Cậu ngẩn ngơ ngồi tại chỗ, trong đầu nhớ lại toàn bộ dáng vẻ hốt hoảng của Lục Thừa Vũ khi mình bị sốt vào sáu năm trước. Mặc dù hiện tại chỉ là nhớ lại nhưng cậu có thể cảm nhận được vòng tay mạnh mẽ và ấm áp của người đàn ông ấy.
Có điều sáu năm qua đi, cảnh còn nhưng người đã chẳng còn nữa.
Bây giờ túi truyền nước đều được đổi bằng túi plastic mềm thay cho những chiếc bình thủy tinh hóa chất trước đây, tốc độ cũng nhanh hơn rất nhiều. Dù cậu có truyền hai bịch thuốc cũng chỉ mất hơn một giờ. Chất kháng sinh đã có tác dụng. Khi trở về, Thẩm Mặc cũng không cần Thẩm Trạch Hiên nâng, ít nhất vẫn còn sức lực. Nhưng dù như thế thì về đến nhà tốt nhất vẫn nên tiếp tục nghỉ ngơi cho đàng hoàng.
Nhưng Thẩm Mặc lại không nghỉ ngơi.
Thẩm Trạch Hiên còn muốn đi học, trở về dự tang lễ của cha mẹ Lục Thừa Vũ đã mất vài ngày, huống chi thời gian lại trùng với lúc thi giữa kỳ, khó tránh khỏi sẽ ảnh hưởng việc học. Thẩm Mặc không chịu để cậu ta ở lại chăm sóc cho mình, cưỡng ép mua vé tàu cao tốc vào sáng mai rồi đỡ cơ thể yếu ớt của mình sắp xếp đồ đạc giúp cậu ta. Thẩm Trạch Hiên tất nhiên không chịu, nhưng sau khi bị Thẩm Mặc dạy dỗ một phen thì đành phải ngoan ngoãn rời đi. Trong lòng cậu ta vẫn nhớ Thẩm Mặc, trước khi đi còn liên tục dặn dò có chuyện gì thì nhớ gọi điện thoại, cậu ta sẽ lập tức chạy từ thủ đô về chăm sóc cậu. Thẩm Mặc lại bảo cậu ta cố gắng học tập, không cần lo lắng điều gì khác.
Đưa thằng bé đi xong, Thẩm Mặc lại đổ bệnh thêm lần nữa.
Cậu vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, bệnh tình chỉ có thể nói là giảm bớt một ít mà thôi, sau khi gánh nặng cuối cùng được gỡ bỏ thì cơ thể nhanh chóng suy sụp, giống như không thở được một hơi. Nhà trọ chỉ có một mình Thẩm Mặc, rõ ràng chăn bông đắp rất dày, nhưng vào ban đêm cả người cậu lại lạnh đến phát run, ngay cả ý thức cũng mơ hồ đi mấy phần.
Cậu ôm quần áo của Lục Thừa Vũ mê sảng cả đêm, nước mắt cũng chảy ướt gối, giống như đứa trẻ đau đớn đến cực điểm mà khóc, cậu không biết mình ngủ thiếp đi lúc nào. Khi tỉnh dậy đã là buổi chiều hôm sau, mặt và cổ họng khô khốc làm cậu khẽ kêu lên một tiếng. Cậu có thể cảm nhận được mình đang phát sốt, toàn thân đều chảy mồ hôi thật sự rất khó chịu. Nhưng bị sốt cũng đồng thời rút đi sức lực của cậu, làm động tác rời giường thôi cũng khiến cậu thở dốc không thôi.
Thẩm Mặc tự rót nước cho mình để uống thuốc rồi ngã xuống giường.
Cậu cứ vậy mà ngủ say sưa không biết ngày đêm, trong tay thì ôm quần của Lục Thừa Vũ như thể điều này sẽ tạo ra ảo giác rằng người đàn ông đó vẫn ở bên cạnh mình. Khi có chút sức lực, cậu nấu cho mình một ít cháo húp vài ngụm cháo rồi quét dọn nhà cửa xong lại về phòng ngủ. Dù gì thì cậu chỉ mới ba mươi lăm tuổi, bệnh kéo dài một tuần rồi cũng khá hơn. Nhưng có lẽ đả kích từ người đàn ông trước kia quá lớn nên đến giờ tinh thần vẫn chưa khá lên.
Cùng lúc đó, Lục Thừa Vũ ở trong tù cũng không được tốt lắm.
Lúc còn cha mẹ ở bên, cho dù người có lớn tuổi đến đâu thì sâu trong nội tâm vẫn còn cảm thấy mình chỉ là đứa nhỏ; nhưng khi cha mẹ đi rồi, bầu trời ấy lập tức sụp đổ, giống như những bước đường đi trong cuộc đời đã biến mất, chỉ còn lại mỗi con đường trở về. Trong quá khứ, hắn chưa bao giờ nghĩ đến cái chết, nhưng từ sau khi cha mẹ đi rồi, hắn thường ngồi một mình ở hoa viên dưới ngục giam, lẳng lặng suy tư.
Hắn cũng thường xuyên nhớ đến Thẩm Mặc, nhớ đến mức cả người đều run lên, ngực quặn đau, vô cùng muốn chạy đi hối lộ cảnh ngục gọi điện thoại cho đối phương. Cuối cùng hắn vẫn hối hận, chỉ cần nhớ đến sự lạnh lùng và cương quyết của mình lúc đó là nước mắt lại không kìm được mà rơi trên mặt. Bên tai dường như có thể nghe được tiếng nghẹn ngào và kìm nén đau đớn của đối phương, vì thế mấy ngày vừa mới quay về ngục giam, Lục Thừa Vũ khó có thể đi vào giấc ngủ.
Có điều hắn cũng nhanh chóng tìm ra biện pháp giải quyết.
Lúc trước hắn đã giữ lại rất nhiều thư từ, lấy ra cũng được một xấp thật dày. Hắn mua một cái đèn pin loại to một chút, vào ban đêm thì lấy những bức thư đó ra ngồi trong bóng tối đọc từng chữ, tựa như đang mượn việc này để giao tiếp cùng với Thẩm Mặc. Làm vậy xong cảm xúc quả thật được an ủi rất nhiều, ít nhất là khi nhớ đến Thẩm Mặc, lý trí cũng có thể chiếm thế thượng phong, không đến mức làm ra chuyện gì sai quy định.
Cha mẹ hắn không còn nữa nên đến thăm hỏi cũng chỉ có mấy người thân, đồ đạc mang đến đều đủ cả, nhưng dẫu sao cũng không chuẩn bị cẩn thận như cha mẹ và Thẩm Mặc được. Thời gian đầu họ hàng vẫn đến thăm hằng tháng, nhưng lâu dần mọi người ai cũng có cuộc sống riêng, lúc đầu là còn đồng tình, sau rồi cũng từ từ quên đi. Lần đầu tiên khi không còn người tới thăm hỏi, Lục Thừa Vũ cứ ngồi một mình suốt buổi trưa, sững sờ hồi lâu, hắn còn tưởng rằng tháng sau sẽ có người tới, nhưng rồi khi không có ai nữa, dần dần cũng thành thói quen.
Có điều tin tức này không biết vì sao bị Thẩm Mặc biết được.
Ban đầu cậu còn hận nên đã rất lâu không liên lạc với người thân của Lục Thừa Vũ, song cậu vẫn cho rằng bọn họ sẽ chăm sóc cho hắn thật tốt, không cần cậu tự mình đến mặt nóng dán mông lạnh làm chi. Nhưng sau mấy tháng, cậu thật sự chịu đựng không nổi nữa, đồ đạc thuận tay mua cho Lục Thừa Vũ đã chất đầy một ngăn tủ. Cuối cùng cậu tìm đến nhà của cậu lớn Lục Thừa Vũ, định giống như lúc trước nhờ cha mẹ của Lục Thừa Vũ đưa đến đó.
Lúc này cậu mới biết, đã ba tháng liên tiếp không có người đến rồi.
Đầu cậu giống như bị búa gõ vào, cả người choáng váng, thậm chí đầu óc quay cuồng. Cậu không dám tưởng tượng đến tâm trạng của Lục Thừa Vũ khi ở trong tù, chỉ cảm thấy tim như bị dao cắt, máu tươi đầm đìa. Ý thức mê man, cậu không biết mình về nhà trọ như thế nào, chỉ biết khi vừa bước vào cửa, nước mắt kìm nén suốt cả chặng đường cuối cùng cũng tuôn ra.
Mấy tháng ở nhà như chết đi sống lại khiến Thẩm Mặc nhịn không được mà khóc lớn một trận.
Cậu hận mình không thể lập tức bay đến thăm hắn, nhưng trong tù không cho phép những người không có quan hệ vào thăm. Cho dù cậu và Lục Thừa Vũ đã sống chung mười năm, nhưng trên pháp luật thì cũng chỉ như người xa lạ.
Vì thế Thẩm Trạch Hiên bị gọi trở về.
Xã hội không thể cấp giấy chứng nhận nóng cho Thẩm Mặc và Lục Thừa Vũ, nhưng dễ dàng cấp giấy chứng nhận Thẩm Trạch Hiên là con nuôi hơn. Chuẩn bị kỹ thêm đôi chút thì có thể miễn cưỡng chấp nhận. Lúc trước khi nộp hồ sơ nhập học cho Thẩm Trạch Hiên, Lục Thừa Vũ để thể hiện quyết tâm tiếp nhận của mình, trong đó có không ít thủ tục tự mình làm, cũng tiện cho chuyện hiện tại. Cả trái tim của Thẩm Trạch Hiên đều là do Lục Thừa Vũ tìm ra, họ ở bên nhau sáu năm, đứa nhỏ ngoài miệng không nói nhưng trong lòng đã coi hắn như người trong nhà từ lâu. Nghe tình huống Thẩm Mặc nói, cậu ta lập tức quay về từ thủ đô, còn mang theo một hộp bánh ngọt hoa gạo.
Sau ba tháng, Lục Thừa Vũ cuối cùng cũng có người gọi đi thăm hỏi.
Hắn còn cho rằng người thân cuối cùng cũng nhớ tới mình, cho nên khi bị quản ngục gọi ra hắn không hề thấy kích động mà còn vô cùng bình tĩnh. Khi thấy hình bóng Thẩm Trạch Hiên xuất hiện ở đầu bên kia, người đàn ông ấy thật sự có hơi sững sờ, trái tim đột nhiên thắt lại, không biết tại sao lại có tâm trạng chua xót.
"Trạch Hiên... Sao con lại tới đây..."
Dù sao hắn vẫn rất nhớ mong hai người, chỉ khi nhìn thấy khuôn mặt trẻ con đó là trong mắt lại trở nên yếu mềm. Nhưng thật sự hơi ngại và mất mặt nên Lục Thừa Vũ không để nước mắt dâng trào mà phải cố gắng kìm lại. Hắn giả vờ bình tĩnh nói chuyện với Thẩm Trạch Hiên, giống như không phải ngồi tù mà đang nghỉ phép ở khách sạn. Nhưng cũng chỉ là trò chuyện, sau đó những suy nghĩ và lo lắng vẫn không đè nén được, hắn lại không kìm chế được mà hỏi thăm tình hình của Thẩm Mặc.
Vừa hỏi rồi thì không ngừng được.
Lúc trước không biết gì cả thì không sao, lúc này vừa nghe nói Thẩm Mặc trở về lại đổ bệnh nặng là nỗi đau trong lồng ngực trào dâng từng đợt khiến hắn trở nên run rẩy. Hắn hoảng hốt dò hỏi tình hình không muốn buông tha, sợ ở nơi nào bản thân mình không trông thấy được Thẩm Mặc lại phải chịu tủi thân nào đó. Một tiếng vào thăm cũng không đủ để hắn dò hỏi rõ ràng, lúc bị quản ngục nhắc nhở thời gian đã kết thúc, người đàn ông còn vô cùng miễn cưỡng không muốn rời đi.
Những hắn vẫn bị mang về nhà tù đồng thời có thêm một gói hàng.
Không giống như viết từng tờ giấy ghi chú như lúc trước, nhưng vừa mới mở túi ra Lục Thừa Vũ đã nhận ra phong cách sắp xếp của Thẩm Mặc, hai tay kéo khóa khẽ run lên. Trái tim tĩnh lặng suốt ba tháng qua của hắn như bị một dòng nước ấm rót vào, hắn cố nén cảm xúc thu dọn đồ đạc xong xuôi rồi lại mang bánh hương hoa gạo của Thẩm Trạch Hiên mang từ Bắc kinh đến chia cho bạn tù. Rõ ràng vị không quá ngon, thậm chí còn bị ướt trên đường xá phương nam làm cho lớp vỏ bánh mềm ban đầu bị nhão đi không ít, nhưng người đàn ông lại không kìm được nước mắt, vừa nghẹn ngào vừa nuốt miếng bánh ngọt nhân đậu xanh vào cổ họng.
Kể từ đó, hắn lại có thêm hy vọng.
Gia đình yên ấm không ngừng thúc đẩy Thừa Vũ nỗ lực giảm án, hơn nữa bên ngoài Thẩm Mặc đã chuẩn bị nên cuối cùng hắn cũng đã tích đủ tám mươi điểm công, giảm đi được một năm hình phạt. Hắn lại rất đẹp trai, dù ca hát hay viết văn đều mạnh hơn người khác rất nhiều, sau còn liên tục đoạt giải nhất ở các cuộc thi giúp hắn giảm đi nửa năm nữa. Cuối cùng, khi các phương diện đều xét duyệt thông qua thì trước sinh nhật ở tuổi bốn mươi, Lục Thừa Vũ đã thành công mãn hạn tù.
Hắn đã ở trong tù hết hai năm rưỡi, gần ba năm từ ngày tạm giam đầu tiên. Không có ai đủ thản nhiên để đối mặt với ba năm tù tai họa, cho dù Lục Thừa Vũ đã điều chỉnh tâm trạng cho tốt nhưng trước khi ra tù một tháng hắn vẫn hưng phấn mất ngủ hàng đêm.
Đã bước qua mùa thu nhưng vẫn còn nắng gắt cuối mùa hạ, vì thế nhiệt độ cũng không quá thấp, mặc ngắn tay là được. Quản ngục vẫn theo quy định làm thủ tục xong xuôi cho hắn, sau đó tiếp tục giáo dục tư tưởng lại, mặc dù mấy đêm trước đó chưa hề chợp mắt nhưng Lục Thừa Vũ vẫn ghi tạc từng chữ vào trong lòng. Hắn đến lãnh hai mươi lăm đồng tiền công trong tù, tiếp đó đi đến trước cửa lớn ngục giam.
Cuộc sống phải trải qua trong tù từng phút đều không dễ dàng nay đã như thoáng qua. Lục Thừa Vũ thường ngồi trên ghế đá trong vườn, chỉ cách cánh cửa này năm mươi sáu mét, nhưng đi hết quãng đường năm mươi sáu mét cũng phải mất hai năm sáu tháng. Khi cánh cửa sắt mở ra, hắn thậm chí có cảm giác không chân thật, cứ như thể hắn sắp bị quản ngục còng tay và đưa trở lại phòng giam trong giây tiếp theo đây thôi vậy. Tuy nhiên, khi nhìn thấy bóng người đứng đằng xa, sự hốt hoảng đó đã biến mất hoàn toàn.
Hắn bước từng bước một đi tới trước mặt người nọ, chậm rãi mỉm cười. Thẩm Mặc mím môi, rồi cũng cong khóe môi, mắt ngấn lệ.
"Lục Thừa Vũ, em đến đón anh về nhà."
- Hết chương 77 -