Edit: Hương Beta: Thụy–
Ánh mắt của hắn chỉ chăm chăm nhìn vào quan tài lạnh như băng đó mặc cho Thẩm Trạch Hiên gọi thế nào cũng không nghe thấy. Cuộc sống trong lao ngục dường như lấy đi tất cả sức sống của hắn, huống chi còng tay trên tay hắn vẫn còn đó. Sắc mặt hắn nhợt nhạt, vì thiếu nước nên môi hắn tái nhợt đi. Hắn hốt hoảng nhìn về phía trước, không hề nhận ra hai người bên cạnh mà bước chân cứ cứng đờ đi thẳng tới quan tài.
“Cha… Mẹ…”
Giọng nói khàn đặc như đã nghẹn lại rất lâu rồi không mở miệng nói chuyện. Hắn nhẹ giọng lẩm bẩm một câu, rồi thì bước chân cũng đã dừng lại.
Cha mẹ của hắn đang nằm ở trong đó.
Người sau khi chết phải thay áo liệm để chôn cất, thế nên không nhìn ra được sự thảm khốc của vụ tai nạn xe gây ra. Hẳn là phải đánh rất nhiều lớp phấn mới che đi những miệng vết thương do vụ tai nạn, nhìn không còn rõ đến thế nữa. Hai vợ chồng họ nằm im nơi đó, hai tay để trên ngực, trông như là bức tượng điêu khắc.
Nhưng có lẽ vì để trong tủ đông lâu nên sắc mặt của tử thi đã dần tím xanh, trên lông mày thậm chí còn đóng một lớp băng mỏng. Mặc dù son môi đánh lên là màu đỏ nhưng vẫn lộ ra sắc tím đậm của môi.
Lục Thừa Vũ ngay ngốc đứng nhìn, giống như mất đi khả năng hoạt động.
Hắn không biết được bản thân mình có cảm giác gì nữa.
Giống như bị đẩy vào dòng biển sâu lạnh lẽo, ngay cả hít thở cũng không làm được. Tận trong trái tim có nỗi đau không diễn tả được, cứ như bị người ta cắt đem đi mất rồi. Hắn muốn hét thật lớn muốn khóc thật to nhưng chuyện gì cũng không làm được cả.
Cả người hắn như chết lặng đi từng chút một, không cho hắn làm ra bất kỳ động tác gì nữa.
Thẩm Mặc và Thẩm Trạch Hiên đều bận đồ tang, cái nón màu trắng rất rộng đã che khuất gương mặt của hai người họ. Cậu ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông ở trước mặt, nước mắt rơi xuống càng nhiều hơn.
“Lục Thừa Vũ…”
Cuối cùng người nọ cũng nghe thấy tiếng của cậu, rồi từ từ quay đầu lại.
Như là phản xạ có điều kiện được rèn đúc bao lâu nay, lúc nào vừa nhìn thấy Thẩm Mặc thì khóe môi hắn sẽ lập tức nở nụ cười ôn hòa. Nhưng với tâm trạng như bây giờ hắn thật sự không thể nào làm được, Lục Thừa Vũ ngơ ngác nhìn Thẩm Mặc, miệng hắn giật giật vài cái, song cuối cùng cũng chẳng thể thành hình vòng cung được.
Thẩm Mặc thấy thế vội đứng dậy khỏi miếng đệm quỳ.
“Lục Thừa Vũ… Lục Thừa Vũ..,” Cậu cũng không biết nên nói gì, chỉ biết vừa kêu tên hắn vừa khóc mà thôi.
Hắn khàn khàn “Ừm” một tiếng, dường như lý trí đã được đánh thức chút đỉnh, sau đó quay lại nhìn cha mẹ mình. Hai tay của hắn bị còng tay hạn chế hoạt động nên muốn làm gì cũng có hơi khó giữ thăng bằng. Khi hai đầu gối hắn đang muốn quỳ xuống, Thẩm Mặc nhanh chóng vươn tay ra đỡ, còn Thẩm Trạch Hiên cũng vội vàng chạy đến bên phía kia của Lục Thừa Vũ đỡ Hắn.
“Chú Lục…”
“Cảm ơn… Cảm ơn.” Hắn khẽ gật đầu, cuối cùng cũng quỳ được trên gối đệm. Hiện tại cái còng tay này đã hiện rõ những hạn chế của nó, Lục Thừa Vũ muốn khấu đầu cho cha mẹ mình nhưng lại không thể nào quỳ đúng tư thế quy củ của nghi lễ, chỉ có thể cuộn tròn hai tay quanh bụng rồi từ từ cúi xuống.
Mỗi khi trán chạm vào miếng lót, trong lòng hắn âm thầm gọi lên một tiếng cha mẹ.
Như là làm vậy thì cha mẹ của hắn có thể nghe thấy vậy, hắn cứ quỳ như thế, trong lòng không ngừng sám hối. Thân là một người con, mà từ trước đến giờ hắn chưa làm được gì cho cha mẹ, ngược lại còn khiến cho bọn họ lo lắng chạy ngược chạy xuôi, cuối cùng cũng chính vì hắn mà mất đi tính mạng của mình.
Hắn, Lục Thừa Vũ, là kẻ bất hiếu.
Hắn cúi người xuống thật sâu, giống như làm vậy là có thể chuộc lại tội lỗi của mình. Trong lòng hắn vẫn đang thì thầm với cha mẹ, dường như hắn không cảm nhận được sự khó chịu trong người. Đầu óc hắn từ từ bình tĩnh lại, hắn cảm thấy nước mắt thấm ướt má, nhưng cũng chỉ có vài giọt.
Thẩm Mặc và Thẩm Trạch Hiên không làm phiền hắn, hai người quay lại chỗ của mình quỳ xuống.
Linh đường vô cùng yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng của những nén nhang đang cháy tí tách. Trước cửa có mấy giám ngục buồn chán đứng đó, lúc cậu của Lục Thừa Vũ đi ngang qua còn mời mỗi người một điếu thuốc rồi mời họ đi ra phòng khác ngồi. Thông thường thì trong quá trình làm nhiệm vụ không thể làm vậy, nhưng trước đó bọn họ đã được lo lót rồi nên cũng không sợ phạm nhân chạy trốn. Hai người đứng đấy cũng mệt nên cũng chịu đi đến phòng khách uống trà nghỉ ngơi.
Hiểu được nỗi đau của Lục Thừa Vũ nên người lớn tuổi trong nhà không kêu hắn ra ngoài xử lý công việc mà còn cho hắn không gian yên tĩnh để hoài niệm. Cho dù không có gió nhưng những ánh nến vẫn nhẹ nhàng đung đưa, chất sáp đỏ tươi tan chảy, như những giọt nước mắt rơi xuống từng giọt một, rồi đông đặc lại bên chân. Ban đầu điếu văn sơn mài cũng từ từ biến mất theo sáp nung chảy, ba người quỳ đó không biết qua bao lâu, đợi đến lúc người lớn tuổi vào lần nữa thì bên ngoài nhà đã vang lên tiếng kèn xô na trống tang.
Đã là giữa trưa, cũng đã đến giờ ăn cơm.
Nhưng họ đi vào không phải để kêu ba người bọn hắn ăn cơm mà là đi đến bên cạnh Lục Thừa Vũ vỗ nhẹ vào vai hắn. Lúc này người đàn ông vẫn luôn dập đầu mới từ từ ngồi thẳng lên, sắc mặt của hắn nhợt nhạt đi rất nhiều, nhưng khi thấy đối phương lập tức kêu lên một tiếng: “Cậu ơi.”
“Thừa Vũ, đừng nên đau lòng quá có hại cho sức khỏe, buổi tối còn phải canh quan tài, trước tiên nên nghỉ ngơi chút đi… Đi ra ngoài uống chút nước. Cậu đã đánh tiếng xong hết rồi, đừng gấp, bọn họ sẽ không đưa con đi ngay đâu.”
“Còn nữa, lúc nãy thư ký con có đến, hình như có chuyện cần nói với con. Con đi ra ngoài gặp cậu ta đi.”
Cậu hắn lại thở dài một tiếng, trông thấy Lục Thừa Vũ định đứng lên bèn đưa tay dìu hắn. Thẩm Mặc và Thẩm Trạch Hiên ở bên cạnh cũng đưa tay ra theo nhưng do quỳ lâu quá nên Thẩm Mặc đứng không vững nữa. Trước mắt tối sầm lại, cậu miễn cưỡng đứng vững lại, tay thì nắm chặt cánh tay người đàn ông đó, không gì có thể chặt hơn.
“Lục Thừa Vũ.”
“Em đi ra ngoài ngồi chút đi.” giọng của hắn vẫn khàn đặc như trước, như không có chút cảm xúc nào cả. Thẩm Mặc bỗng cảm thấy có hơi bất an, ánh mắt cứ luôn nhìn chằm chằm vào một bên mặt của hắn.
Dường như có chút xa lạ.
Không hiểu sao cổ họng cậu lại như tắc nghẽn, vốn bao lời đã nghĩ sẵn để nói nhưng cuối cùng vẫn không thốt được nên câu. Thậm chí một lời chia buồn cũng không tài nào nói ra được. Sao cậu lại không biết thủ phạm đứng đằng sau tất cả những điều này là mình cơ chứ? Nếu không phải do cậu thì sao Lục Thừa Vũ lại đi tù vì Thẩm Trạch Hiên… Thì sao cha mẹ hắn lại bỏ mạng trên đường về khi thăm hắn chứ?
Cậu không biết phải mở miệng như thế nào.
Người đàn ông đó đã đi ra ngoài rồi, Thẩm Mặc cắn chặt môi, cố kìm nén cảm xúc rồi cũng vội vàng chạy theo hắn. Thư ký của hắn đã đợi sẵn ở đây, nhìn thấy Lục Thừa Vũ thì như trút được gánh nặng, ngay lập tức bước đi lên phía hắn để nói chuyện. Nhưng khi nhìn thấy Thẩm Mặc đang ở phía sau Lục Thừa Vũ thì tức thì ngậm miệng không dám nói nữa.
“Lục Tổng, thể đổi chỗ khác yên tĩnh hơn nói chuyện được không?”
Anh ta cố tình tránh Thẩm Mặc.
Thẩm Trạch Hiên nhíu mày lại, nhưng công ty của Lục Thừa Vũ không đến lượt Thẩm Mặc và cậu ta nhúng tay vào, thế nên cũng không nói gì thêm mà chỉ bình tĩnh đứng sang một bên. Thẩm Mặc sững sờ một lúc, chốc lát sau mới nở nụ cười lúng túng.
“Hai người cứ nói chuyện đi… Tôi dẫn Trạch Hiên đi qua bên kia ngồi…”
Đôi tay giấu dưới lớp áo tang siết chặt, nỗi bất an và sợ hãi trong lòng càng thêm mãnh liệt. Ban đầu cậu cảm thấy vô cùng có lỗi, cái chết của cha mẹ Lục Thừa Vũ đều là do mình. Nhưng cậu không thể làm gì để chuộc lỗi nên chỉ biết đưa Thẩm Trạch Hiên đến cùng nhau canh linh cữu của hai vị trưởng bối.
Nhìn thấy Lục Thừa Vũ im lặng, cậu xót xa cắn chặt môi đưa Thẩm Trạch Hiên rời khỏi.
Vụ kiện lần trước đã nói cho mọi người biết toàn bộ câu chuyện rồi nên lúc nhìn thấy Thẩm Mặc, người nhà họ Lục đương nhiên sẽ khó lòng mà thích cậu. Do đó sau khi tìm được ghế trống để ngồi xuống, những người ngồi ở đó lần lượt bỏ đi, hiển nhiên là không muốn ngồi cùng cậu. Thức ăn trên bàn vẫn chưa ai động đũa vào, Thẩm Trạch Hiên hít một hơi thật sâu, sau đó cầm một chiếc bát sạch múc cho Thẩm Mặc một chén canh.
Thẩm Mặc yên lặng nhận lấy, từ từ đưa chén lên miệng, vành mũ tang rộng che đi hết tóc, gần như không nhìn thấy được sườn mặt của cậu. Cậu nhẹ nhàng hớp một ngụm canh nóng, nước mắt không kìm được mà chảy xuôi.
– Hết chương 74 –