“Tôi…Tôi là đàn ông…Không phải phụ nữ…Nhưng tôi cũng có cái đó…của phụ nữ…tôi là, là người song tính….”
Lục An đau đến mức âm thanh phát ra đều run rẩy, gương mặt cậu hằn vẻ đau đớn nhìn Thẩm Mặc, “Anh giúp tôi giữ bí mật được không….Đừng nói cho ai biết…”
Thẩm Mặc hoảng hồn.
Cậu chưa từng nghĩ tới Lục An vậy mà là người song tính, nhưng chức trách của bác sĩ khiến cậu phút chốc bình tĩnh lại. Cậu cười trấn an Lục An, đoạn gật đầu đồng ý với đối phương, sau đó lấy kéo trong tay y tá qua, nhanh tay cắt một lỗ nhỏ trên quần Lục An.
Mặc dù bệnh viện có điều hòa, nhưng khoa cấp cứu lầu một không mấy ấm áp. Da thịt trắng nõn lộ ra trong không khí khiến Lục An lạnh đến run run. Cẳng chân của y có một vết bầm tím thấy rõ sưng to cả lên. Thẩm Mặc nhanh chóng chà xát hai tay, kế đến nhẹ nhàng xoa bóp cẳng chân y. Chỉ nhiêu đó thôi cũng đủ làm Lục An đau đớn kêu lên.
“Cậu đang mang thai, không nên dùm thuốc giảm đau…Tôi sẽ cố gắng nhẹ một chút.” Nghe Thẩm Mặc dịu dàng nói, Lục An ngoan ngoãn gật đầu, nhăn mặt nhìn cậu. Lúc này có y tá đến ghi xét tình huống, cậu ngoan ngoãn khai tên mình, chỉ ở chỗ giới tính có nói dối một chút. Y tá muốn thông tin liên lạc của người nhà, Lục An vụng về lấy điện thoại ra, lướt đến danh bạ báo ra một dãy số mà Thẩm Mặc không thể quen thuộc hơn nữa.
Đầu óc phút chốc trống rỗng, nhưng cậu ép mình không được suy nghĩ gì nhiều, mà thận trọng sờ vùng xương gồ lên của Lục An. Tình huống không tính là nguy hiểm, xương mác bị gãy ngang và có một đốt xương bị lệch vị trí nhỏ.
“Tôi không bị sao đúng không ạ? Liệu…liệu có ảnh hưởng đến đứa nhỏ không?” Lục An thấy cậu đứng dậy nên thấp thỏm chớp mắt nhìn theo.
“Bó bột lại là được, tình trạng không đến nỗi nghiêm trọng. Nhưng tôi không phải bác sĩ phụ trách khoa này…Tôi đã kêu y tá liên lạc rồi, phụ trách khoa bên kia sẽ tới ngay thôi, cậu đừng lo quá, tình huống đặc biệt của cậu tôi sẽ bảo mật cho cậu.” Thẩm Mặc nhanh tay ghi bệnh án. Một lát sau có y tá lấy thạch cao vào vải phao băng vào, “Cậu trước hết cứ nằm yên một chỗ, đừng lộn xộn, chờ băng xong tôi sẽ tới kiểm tra lại lần nữa.”
“Nếu có gì không khỏe phải nói y tá ngay, hoặc là kêu tôi cũng được.” Cậu lại mỉm cười với Lục An. Để phòng hờ Lục An bị lạnh, Thẩm Mặc còn cầm một cái chăn từ giường bệnh đến cẩn thận đắp lên cho y.
Lục Thừa Vũ đã sớm vội vàng chạy tới.
Bó bột xong xuôi, Thẩm Mặc quấn nốt vài vòng quanh chân Lục An, vì thế lúc người đàn ông kia đi đến bên cạnh cũng không phát hiện ra. Còn Lục An lại hào hứng gọi một tiếng anh Thừa Vũ.
“Anh ơi! Bác sĩ của em là anh Thẩm Mặc nè!”
Lục Thừa Vũ ngay giây phút cất bước lại khu vực cấp cứu đã sớm nhận ra bóng dáng Thẩm Mặc, nhưng lúc này đây rõ ràng thương thế của Lục An quan trọng hơn, hắn mặc kệ Thẩm Mặc, sốt ruột quát lên với Lục An, “Anh đã bảo em ở yên trong nhà rồi không nghe hả?! Cho dù có ra ngoài thì cũng gọi taxi hay là gọi cho anh chứ….”
Lục An mếu máo, y có hơi tủi thân nhưng không dám cãi lại, chỉ có thể nhỏ giọng giải thích: “Em…Em ở một mình chán quá….Nên muốn ra ngoài đi dạo…Vừa hay hôm nay là Tết, em muốn mua ít quà cho…cho….”
Y không nói là cho ai, nhưng cảm xúc bỗng nặng nề hơn nhiều, vừa rồi đau đến thế còn chưa khóc, bây giờ trong mắt lại ngập nước, bụng dâng lên nỗi nghẹn ngào. Lục Thừa Vũ mím chặt môi, hắn đương nhiên biết Lục An nói đến ai. Lục An đang mang thai còn muốn ra khỏi nhà mua quà năm mới cho đối phương, vậy mà tên kia cho đến tận giờ chưa từng liên lạc dù là một lần….
“Người nhà trước hết đi nhập số điện thoại làm thủ tục nhập viện đã.” Thẩm Mặc lặng lẽ băng xong vải, không nhìn Lục Thừa Vũ cái nào, lịch sự mà xa cách miêu tả đơn giản lại tình huống, “Xương mác bên phải bị gãy, cần phải nhập viện.”
Lục Thừa Vũ nhíu mày.
Sắc mặt hắn phức tạp nhìn Thẩm Mặc xa lạ trước mặt, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn không hé lời nào. Lúc này bác sĩ phụ trách khoa vội chạy tới, do tình trạng đặc thù của Lục An, Thẩm Mặc vẫn luôn ở bên cạnh chờ làm xong hết kiểm tra rồi mới rời đi.
Lục An được xếp vào phòng bệnh đơn dành cho một người.
Thẻ bệnh án đầu giường viết tên Thẩm Mặc là bác sĩ chủ trì, rõ ràng Lục Thừa Vũ có thể yêu cầu đổi một bác sĩ chủ nhiệm có cấp bậc cao hơn đến, nhưng cuối cùng lại không làm vậy. Y tá đi vào treo bình nước biển cho Lục An, Lục Thừa Vũ ngồi một bên chăm sóc cho y, thỉnh thoảng nhìn ra ngoài cửa.
Tâm trạng Lục An đã ổn hơn nhiều.
Bó bột tuy rằng vẫn còn hơi hơi đau xót, nhưng so với thời điểm ban đầu cũng đỡ hơn. Y không phải không phát hiện ra Thẩm Mặc cư xử với mình và với Lục Thời Vũ khác biệt, một người dịu dàng dàng như vậy, khi đối diện với Lục Thừa Vũ lại cố tình cúi gằm mặt xuống…
“Anh, có phải anh với bác sĩ Thẩm…cãi nhau không? Vẫn chưa làm lành à…”
Lục Thừa Vũ cúi đầu gọt vỏ táo, nghe thấy Lục An hỏi, hắn ngừng lại một chút, vỏ táo theo đó bị đứt lìa ra rớt xuống sọt rác.
“….Ừ, có chút chuyện nhỏ chưa xong.” Hắn khẽ bâng quơ thừa nhận, “Có điều cũng không phải chuyện gì lớn, em đừng xen vào.”
“Uây…Em cảm thấy sắc mặt bác sĩ Thẩm hình như không được tốt lắm…” thật ra Lục An muốn nói sắc mặt Lục Thừa Vũ còn kém hơn cả thước, nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn không nên nói ra, bèn lấy điện thoại gửi một tin nhắn cho Triệu Phong, nói chuyện xảy ra với mình hôm nay. Biết rõ là sẽ không có bất cứ hồi âm nào, nhưng giây phút vừa nhấn nút gửi đi vẫn lộ ra nụ cười e thẹn.
“Lại gửi tin cho hắn nữa à?”
Lục Thừa Vũ đưa táo đã gọt sạch vỏ cho Lục An, Lục An nhận lấy cắn một cái, quai hàm phồng lên nói “Vâng”.
Y dường như hơi lo rằng Lục Thừa Vũ sẽ tức giận, nên vội vàng giải thích với đối phương, “Có thể Triệu Phong đọc được…nhưng không có cách nào trả lời em…Anh cũng biết thân phận anh ấy đặc thù thế nào mà…”
“Chờ đến lúc ảnh có thể trở về chắc chắn sẽ quay về, em phải nói cho ảnh biết em ở chỗ nào…”
Y lại cắn thêm một cái lên quả táo, vừa nhai vừa sờ bụng, “Ây…Không ngờ đã năm tháng rồi nha, ui, nó lại đá em!”
Thai động trong bụng khiến Lục An phấn khích vô cùng, y xốc chăn lên muốn Lục Thừa Vũ cũng sờ được, ngay lúc này cửa bị đẩy ra, Thẩm Mặc xách theo cuốn sổ đi vào. Thấy động tác có chút thân mật của hai người kia, cậu không có phản ứng gì, chỉ là mí mắt hơi rủ xuống.
“Tôi đến kiểm tra, cảm giác bây giờ sao rồi? Nếu đau chịu không nổi thì nhất định phải nói với tôi.” Thẩm Mặc trực tiếp ngó lơ Lục Thừa Vũ, nhẹ nhàng sờ lên cẳng chân băng vải của Lục An, “Kết quả kiểm tra có rồi, em bé rất khỏe mạnh, đừng lo lắng.”
“Vậy là tốt rồi.”
Lục An thở phào nhẹ nhõm, đoạn cười tủm tỉm nói một câu cảm ơn. Thẩm Mặc thấy tinh thần y không tệ lắm, bèn xoay người chuẩn bị rời đi. Tay Lục Thừa Vũ siết chặt rồi mở ra, cuối cùng một giây trước khi Thẩm Mặc đóng cửa hắn đứng dậy, vội vàng theo ra ngoài.
“Thẩm Mặc!”
Hành lang không một bóng người, người mặc áo khoác trắng đã đi được vài bước, nghe thấy âm thanh quen thuộc cậu đứng yên tại chỗ, chờ khi Lục Thừa Vũ đi đến sau lưng, Thẩm Mặc mới chậm rãi xoay người lại.
“Có chuyện gì sao?”
Giọng cậu rất lạnh nhạt, nụ cười miễn cưỡng vẫn ở trên gương mặt, “Nếu không có việc gì thì tôi đi trước, đến giờ thay ca rồi, tôi còn có việc.”
“Em chán ghét tôi như vậy sao?” Lục Thừa Vũ nhíu mày, hắn bình tĩnh nhìn gương mặt quen thuộc trước mắt, bỗng phát hiện sắc mặt Thẩm Mặc có chút tái vàng.
Trông như cậu không được nghỉ ngơi tốt.
“’Đúng vậy.” Thẩm Mặc mỉm cười, ánh mắt không đọng lại tia tình cảm nào, “Tôi còn ước giá như mình chưa từng quen biết anh.”
Dứt lời, cậu toan định xoay người đi, nhưng người đàn ông ấy lại tức khắc kéo ống tay áo cậu, ép cậu nhìn thẳng vào hắn. Đôi mắt sắc bén trừng trừng nhìn đối phương, Lục Thừa Vũ khàn giọng cất lời :
“Tại sao lại chặn số của tôi?”
“Tại sao à? Còn cần lý do sao? Tôi muốn làm gì còn phải báo cáo với anh?” Thẩm Mặc khẽ cười, “Lục Thừa Vũ, tôi và anh đã không còn bất cứ quan hệ gì rồi, mong anh đừng đến tìm tôi nữa.”
Cậu cố sức muốn tránh thoát, nhưng sức của Lục Thừa không có ý muốn cho cậu rời đi, chỉ đành nhíu chặt chân mày trừng lại hắn. Rõ ràng đã hạ quyết tâm sẽ không bao giờ dây dưa với người đàn ông này nữa, nhưng chỉ mới đối diện như thế này thôi, chóp mũi đã chua xót lên mấy lần.
“Không có quan hệ?” Lục Thừa Vũ trầm giọng lặp lại bốn chữ này, sắc mặt dần đen lại, “Thẩm Mặc, lúc đầu cậu nói muốn trả lại cho tôi 30 vạn…”
“Vậy bây giờ cậu chỉ cần lấy ra 30 vạn, chúng ta tức thì sẽ không còn quan hệ gì nữa, thế nào?”
Hắn gần như ngay lập tức nắm được tim đen của Thẩm Mặc, quả nhiên đối phương cứng đờ tại chỗ, môi run run không thốt lên được lời phản bác nào. Lục Thừa Vũ hơi nhẹ thở ra, đưa tay kéo người kia vào lòng ngực, bắt buộc Thẩm Mặc nhìn thẳng vào mắt của mình...
Sau đó, hắn thấy đôi mắt Thẩm Mặc dần trở nên ướt nhòe, nước mắt đọng thành vũng nhỏ lăn dài xuống.
“Lục Thừa Vũ…” Giọng cậu không ngừng run rẩy, Thẩm Mặc như bị rút hết sức lực mà nghẹn ngào. Bị người cậu yêu tha thiết ba năm phản bội, hơn nữa áp lực bệnh tình của ba, nước mắt tuôn trào như thác liên tục chảy xuôi, cậu không nói nổi một lời.
Đây là lần đầu tiên Lục Thừa Vũ thấy Thẩm Mặc khóc.
Đêm đó lúc đầu hắn không quay đầu nhìn lại, sau thì không còn gặp được Thẩm Mặt lần nào nữa, hai cuộc trò chuyện duy nhất đều thông qua điện thoại. Tâm trạng bỗng chốc trở nên rối bời, hắn muốn làm Thẩm Mặc thôi không khóc nữa, nhưng chính hắn lại là người chọc cho đối phương khóc.
Lục Thừa Vũ không biết bản thân mình vì sao lại hôn Thẩm Mặc.
Có lẽ là muốn ngăn lại giọt nước mắt kia, vì thế liền cố ép chặn lại môi cậu, muốn chôn kín tất cả những nghẹn ngào. Hai mắt Thẩm Mặc đều mở to, cậu như ngây dại ra, vẫn không nhúc nhích mặc cho người đàn ông hôn một hồi, rồi rất nhanh sau đó lại vùng vẫy kịch liệt. Nhiều ngày qua không được nghỉ ngơi đàng hoàng khiến sức của cậu không bì nổi đối phương, Lục Thừa Vũ chỉ nắm chặt hai tay cậu lần nữa, cậu đã không thể cựa quậy.
Đúng lúc này, đầu kia của hành lang xuất hiện một người.
Đó cũng là bác sĩ, khoác lên mình chiếc áo blouse trắng giống hệt Thẩm Mặc. Lúc nhìn thấy Thẩm Mặc bị người ta cưỡng chế ôm lại, hắn gần như ngay lập tức vọt đến, túm Thẩm Mặc ra, hung bạo cho Lục Thừa Vũ một đấm.
- Hết chương 6 -