Edit: Hoài Minh Beta: Shine–Mặc dù Thẩm Mặc vẫn đưa đón Thẩm Trạch Hiên như bình thường, sau đó một mình đi làm ở tiệm trà sữa hay đi mua thức ăn rồi chuẩn bị bữa tối. Nhưng Lục Thừa Vũ lại luôn cảm thấy giữa hai người luôn có một bức tường vừa vững chắc vừa kiên cố không thể nào xóa nhòa. Hắn dùng hết mọi thủ đoạn mình có thể nghĩ ra cũng không thể phá vỡ bức tường đó.
Nếu chỉ là một hai tuần, hắn sẽ chẳng sinh ra phẫn nộ và bực tức đến như vậy. Đến cuối cùng hắn cũng hiểu ra bản thân đã phạm phải sai lầm lớn đến mức nào. Bất kể Thẩm Mặc đối xử với hắn như thế nào cũng đều không sai.
Hắn cho rằng chỉ cần mình kiên trì chờ đợi thì một thời gian sau mọi thứ cũng sẽ tốt lên. Nhưng mà đã ba tháng, Thẩm Trạch Hiên đã bắt đầu nghỉ hè. Còn Thẩm Mặc vẫn không hề có ý định mở lòng mà vẫn luôn phòng bị đối với hắn.
Hắn quả thật đã rất nỗ lực để lấy lòng Thẩm Mặc.
Lục Thừa Vũ thực sự cũng chỉ có một người yêu là Thẩm Mặc. Vậy nên hắn cũng không có nhiều cách để lấy lòng. Hắn chỉ có thể làm những hành động săn sóc trong sinh hoạt hàng ngày. Ngay cả nước rửa chân hắn cũng là người đi lấy rồi bưng tới cho Thẩm Mặc. Hành động này đối với một người có thân phận như hắn mà nói thật là không dễ dàng.
Nếu là ở quá khứ, có lẽ Thẩm Mặc cũng sẽ bị dọa sợ.
Nhưng cho dù như vậy, hắn vẫn không nhận được bất cứ sự đáp lại nào.
Cho dù là người có tính tình tốt đến đâu, lúc này cũng khó tránh khỏi sẽ cảm thấy tủi thân và oán giận.
Lục Thừa Vũ từng cho rằng bản thân đối với Thẩm Mặc sẽ vĩnh viễn không cảm thấy mệt mỏi.
Nhưng mà lúc này từ đáy lòng hắn tràn ngập bất lực. Cho dù hắn có làm điều gì thì Thẩm Mặc của hắn cũng chỉ yên lặng bình tĩnh không chút phản ứng. Ngay cả lông mày cũng không nhíu lại một cái.
Thậm chí đôi khi hắn mong đối phương có thể bực bội chút, tức giận mắng hắn gì đó hay là lấy một con dao đâm chết hắn cũng được…
Nhưng mà tất cả đều là hy vọng xa vời mà thôi.
Ngay cả khi hắn ôm chặt người nọ trong lòng ngực thì giữa cả hai vẫn có một khe hở không cách nào vượt qua.
Mặc cho trong lòng có tràn ngập bất mãn nhưng hắn vẫn cố gắng kìm nén những cảm xúc không nên có.
Mỗi ngày về đến nhà trước tiên sẽ nhìn vào gương luyện tập mỉm cười. Hắn vẫn luôn hy vọng, hy vọng vừa vào nhà người nọ sẽ mỉm cười với hắn, và hắn cũng sẽ đáp lại bằng một nụ cười thật tươi. Bởi vậy nụ cười thật nhất đều ở tại thời điểm hắn gõ cửa. Nhưng sau khi những hy vọng ấy bị phá vỡ một cách vô tình, lồng ngực dường như bị cắm vào một thanh đao.
Rõ ràng là đau đến chảy máu, nhưng trên mặt vẫn còn muốn nở một nụ cười một cách dịu dàng nhất có thể.
Hôm nay so với những hôm trước không có bất cứ điều gì khác biệt.
Nghỉ hè rồi mà Thẩm Trạch Hiên còn chưa được nghỉ ngơi. Mặc dù cuối kỳ luôn đứng đầu lớp nhưng cậu ta vẫn phải tiếp tục học tập chăm chỉ.
Thẩm Mặc cũng không ngăn cản. Đúng lúc Cung Thiếu Nhi ở trung tâm thành phố mở không ít lớp học ngoại khóa. Vì thế mỗi ngày Thẩm Mặc đều đưa cậu nhóc đến đó trước khi đi làm. Sau khi lớp học kết thúc lại đón cậu nhóc trở về.
Chương trình học tại Cung Thiếu Nhi đến 3 giờ chiều là kết thúc, vì thế thời gian Thẩm Mặc về nhà cũng sớm hơn bình thường.
Vừa về đến nhà, Thẩm Trạch Hiên lập tức mở tủ lấy ra một cốc nước lạnh.
Thời tiết thật sự rất oi bức, kể cả xe buýt cũng có điều hòa nhưng cả hai người vẫn đổ mồ hôi như thường. Thẩm Mặc mở máy lạnh lên rồi lại uống một cốc nước sôi để nguội sau đó mới mang đồ ăn vừa mua vào phòng bếp.
Nghỉ hè dù sao cũng là thời điểm nghỉ ngơi nên cậu nhóc không giống như khi còn đi học là sau khi về nhà sẽ sốt ruột chạy vào phòng làm bài tập. Còn bây giờ cậu ta đang ngồi trên sô pha, một bên xem TV một bên thưởng thức đồ uống lạnh.
Uống xong khí nóng trên người cũng đã giảm đi rất nhiều. Ngồi một lúc cậu cảm thấy TV nhàm chán thế nên lại chạy vào phòng bếp giúp Thẩm Mặc rửa rau. Hai cha con rất ăn ý, không cần sai khiến gì nhiều nhưng lại phối hợp rất thuận lợi.
Mãi cho đến 5 giờ rưỡi Lục Thừa Vũ mới về đến nhà.
Chuyện công ty đã được Lục Thừa Vũ dần chuyển giao cho các phó tổng. Hắn chỉ cần xem qua báo cáo hàng tháng, hoặc làm một vài mục đầu tư khác để giải trí mà thôi. Thật ra hắn có thể về sớm hơn, nhưng trong chung cư không có người làm hắn cảm thấy trống trải, không bằng trở về muộn một chút còn có thể thấy ngay bóng dáng ai đó. Cũng dễ dàng phân tán sự chú ý vào trong công việc.
Khi chuông cửa vang lên, người ra mở cửa quả nhiên là Thẩm Trạch Hiên.
Ý cười trên mặt gần như không thể nhận ra được nữa, nhìn thiếu niên lấy dép lê cho mình, Lục Thừa Vũ nhẹ giọng nói cảm ơn rồi ngồi xuống bên cạnh cởi giày da, túi công văn trong tay cũng được đặt trên tủ giày. Hắn mang theo đồ ăn đóng hộp mua từ nhà hàng nhanh chóng đi vào phòng bếp.
Thẩm Mặc đúng là đang đứng cạnh bồn rửa rau.
Chỉ là bóng lưng ấy cũng đủ làm hắn giật mình, hắn cười khổ kìm nén những cảm xúc tiêu cực ấy, trên môi nỗ lực nở một nụ cười dịu dàng:
“Anh về rồi, còn mang về một phần bánh mì kẹp thịt cho em.”
“Anh đã ăn tối rồi à?” cậu vẫn không quay đầu như cũ, nhưng động tác cắt rau khẽ dừng chốc lát.
“Không phải, sau khi tan tầm mới mua, không phải bữa trưa dư lại.” Cơ thể hắn muốn tiến đến ôm cậu song cuối cùng hắn chỉ đành khó khăn dừng bước.
Thay vào đó hắn kéo tủ bát lấy ra một cái đĩa kích thước thích hợp, sau khi rửa sạch thì đổ thức thức ăn vào. Bánh mì kẹp thịt được đặt trong một đĩa khác, hắn không vội đặt vào lò vi sóng mà đứng sang một bên đeo tạp dề lên người.
“Muốn xào món nào sao? Để anh làm cho.”
Vẻ mặt vẫn trước sau như một, món thịt chiên giòn áp chảo rất được mong đợi, ngay cả Thẩm Mặc cũng không nhịn được mà ăn nhiều thêm vài miếng.
Cậu rất ít khi ngẩng đầu đánh giá đối phương lúc ăn cơm, nhưng vẫn mơ hồ cảm giác được hôm nay Lục Thừa Vũ ăn rất ít, có điều cậu chưa từng chú ý vì thế cũng không rõ lắm.
Thẩm Trạch Hiên mỗi ngày đều đến Cung Thiếu Niên học. Giữa trưa hoặc là ăn ở quán bình dân hoặc là nhà ăn, chắc chắn không thể so sánh được với ở nhà. Thiếu niên ở độ tuổi này ăn cơm khó tránh khỏi mang theo vài phần ngoạm như hổ đói, lùa chừng hai bát cơm mới được xem là no bụng.
Chờ thiếu niên ăn xong, Lục Thừa Vũ vội buông chén đũa đứng lên thu dọn bàn ăn rồi đi thẳng vào phòng bếp.
Thẩm Mặc hơi ngẩn người, mặc kệ trong chén vẫn còn chút cơm thì cậu vẫn chậm rãi buông đũa xuống.
Cậu nhạy bén cảm giác được đối phương hôm nay hình như không bình thường lắm. Nhưng mối quan hệ giữa cả hai khiến cậu không có ý định đi dò hỏi, chỉ giúp đỡ hắn thu dọn bàn ăn rồi đem chén đũa bỏ vào máy rửa bát mà thôi.
Cậu còn có rất nhiều việc phải làm, mặc dù trong lòng có nghi hoặc gì đi chẳng nữa thì vẫn không đủ để thay đổi quy luật sinh hoạt của cậu. Thẩm Mặc lại vội vàng đi giặt quần áo kế đó mang máy hút bụi dọn dẹp từ trong ra ngoài một lần.
Sau khi lau bàn trà, Lục Thừa Vũ ngồi xuống trên ghế sô pha cùng Thẩm Trạch Hiên.
Không cần nhắc nhở, thiếu niên thấy Thẩm Mặc đến gần liền biết đã đến thời gian tắm rửa, vậy nên cậu nhóc nhanh chóng đi vào phòng ngủ lấy quần áo của mình tiến vào phòng tắm. Bận rộn suốt cả một ngày, lúc này Thẩm Mặc mới rảnh rỗi nghỉ ngơi. Ngay khi cậu từ từ ngồi xuống sô pha thì trước mặt đã được rót một tách trà ấm.
“Ngồi một lát uống ít trà đi.” một tách trà nhỏ còn bốc hơi nóng được đặt ở trước mặt, Lục Thừa Vũ không nhìn cậu mà rót thêm chút nước nóng vào ấm trà.
“Ngày mai là cuối tuần, có muốn đi đâu chơi không?”
“Không có kế hoạch gì đặc biệt, chiều chắc dẫn Trạch Hiên đi dạo ở công viên trung tâm thành phố. Tôi nghe nói dự án cải tạo thủy cung đã mở cửa, có thể đưa nó đi chơi.” Trà được thổi nguội ngay sau đó.
Thẩm Mặc nhẹ nhàng nhấm nháp, cuối cùng cũng quay đầu nhìn về phía đối phương.
Góc nghiêng của Lục Thừa Vũ vẫn đẹp như trước.
Nhưng khi đôi mắt kia rủ xuống lại tựa như không có tinh thần như lúc trước, ngược lại mang theo chút tối tăm mơ hồ. Trong lúc nhất thời cậu thoáng ngây người, đến nỗi chén trà cũng quên đặt xuống.
Mùa hè chỉ cần tắm rửa đơn giản là được nên Thẩm Trạch Hiên ra khỏi phòng tắm rất nhanh, cậu nhóc mặc áo ngủ ngắn tay bước ra. Khăn lông còn vắt trên vai, cậu ta lau tóc ướt của mình xong mới nhẹ giọng gọi một tiếng “Ba”.
“Con tắm xong rồi.”
“Được.” Chút ít suy nghĩ này nọ cũng nhanh chóng biến mất, cậu đứng dậy đi thẳng vào phòng tắm vì thế nên không nghe được một tiếng thở dài của người nào đó ở phía sau.
Thẩm Trạch Hiên cho rằng có thể cùng Lục Thừa Vũ nói chuyện phiếm, nhưng có lẽ đã nhận ra tâm trạng đối phương hôm nay không được tốt nên cũng không dám nói thêm điều gì, chỉ đành chào hỏi xong rồi lập tức trở về phòng ngủ.
Khi Lục Thừa Vũ bước ra, Thẩm Mặc đã nửa nằm nửa ngồi ở trên giường nhìn di động.
Cậu đã quen với cuộc sống xa cách của cả hai, mặc dù vẫn cùng nhau ngủ chung một phòng. Tuy nhiên lúc đối phương vào cửa lại chưa từng ngẩng đầu mà vẫn luôn cụp mắt nhìn chằm chằm màn hình. Bởi vì trọng lượng lớn nên khi hắn nằm xuống giường bị lún sâu, lúc này cậu mới theo bản năng nghiêng đầu khẽ nhìn thoáng qua đối phương.
“Chuẩn bị ngủ rồi sao?”
“Cũng không buồn ngủ lắm.” Lục Thừa Vũ nhẹ lắc đầu rồi đem điện thoại của mình đặt ở trên tủ đầu giường. Hắn quay đầu nhìn về phía Thẩm Mặc, ánh mắt vừa sâu thẳm lại vừa phức tạp, sau một thoáng im lặng mới lộ ra một nụ cười nhẹ nhàng, khẽ nói: “Ngày mai là cuối tuần.”
“Ừ, có chuyện gì sao?” Cậu vẫn một mực dán mắt vào điện thoại.
“Lâu rồi chúng ta không làm, Thẩm Mặc.” Trước khi mở miệng, người đàn ông này đã do dự rất lâu. Trong đầu vẫn còn nhớ rất rõ hậu quả của hành vi liều lĩnh lần trước của mình, nhưng đã ba tháng liên tục chỉ toàn nhận được sự lạnh nhạt từ cậu khiến hắn nôn nóng muốn đạt được chút gì đó. Mi mắt hắn rủ xuống nhưng rồi lại lập tức nâng lên, hắn cười nhẹ, bàn tay khẽ khàng áp trên tay đối phương.
Thẩm Mặc vốn còn đang hết sức chăm chú nhìn vòng bạn bè bỗng chốc cứng đờ, cậu vô thức lấy lý do sức khoẻ để từ chối. Nhưng nhớ đến kết quả kiểm tra sức khỏe vào đầu tuần thì lại cứng rắn nuốt xuống, sức khỏe của cậu cùng Lục Thừa Vũ đều đã khôi phục như nhau.
Yết hầu hơi khô khan, thật lòng cậu đã sớm biết chuyện này không thể trốn tránh mãi, nhưng mà đã rất lâu không có tiếp xúc thân mật nên chỉ cần vừa nghĩ đến loại chuyện này là cả người đều bài xích rõ mồn một. Sắc mặt cậu lộ ra vài phần phức tạp, cậu chầm chậm quay đầu nhìn về phía ánh mắt tha thiết kia của Lục Thừa Vũ, thật lâu sau mới thở dài một tiếng.
“Tôi… Không muốn lắm…”
Ý cười trên mặt Lục Thừa Vũ dần phai nhạt.
Rõ ràng cơ thể không có dục vọng, nhưng sau khi bị cự tuyệt ngực vẫn nhói lên giống như bị đâm một đao, đau đến nỗi hắn chẳng thể nào tiếp tục giả vờ được nữa.
Hắn chỉ muốn thân mật với Thẩm Mặc một chút thôi.
“Thẩm Mặc, chúng ta ở bên nhau là quan hệ vợ chồng.”
Hắn biết bản thân hắn không nên nói những điều này, nói ra chắc chắn chỉ chọc cho đối phương càng thêm chán ghét mà thôi. Nhưng mà hắn thật sự không biết nên tiếp xúc với người trước mắt như thế nào mới được. Âm thanh mang theo đôi phần chua xót, hắn lại tự giễu cười cười, bàn tay đang vươn ra cũng chầm chầm rụt về.
“Quên đi, nếu em không muốn thì đi ngủ sớm một chút… Ngày mai mang Trạch Hiên đi chơi đâu đó.”
Nhắm mắt lại, hắn buông một tiếng thở dài tựa như không muốn nói thêm gì nữa.
Trong phòng ngủ đột nhiên yên tĩnh.
Tay Thẩm Mặc siết chặt thành quyền rồi lại chậm rãi thả ra. Cậu hít một hơi thật sâu, đem điện thoại di động đặt qua một bên sau đó nghiêng người sangchủ động hôn lên khóe môi của Lục Thừa Vũ.
“… Đến đây đi, nhẹ một chút là được.”
– Hết chương 54 –