Edit: Trân Linh
Beta: Thụy
–
Sắc mặt Thẩm Mặc hờ hững, xem ra kết thúc đối với cậu mà nói là một sự giải thoát, không cần tiếp tục dày vò lẫn nhau, cũng không cần phải tiếp tục thù hận nữa. Cậu có thể quên đi tất cả, dắt theo Thẩm Trạch Hiên tìm một nơi yên bình tiếp tục sinh hoạt, cứ như vậy mà sống một đời bình bình đạm đạm. Để rồi bụi về với bụi, đất về với đất, cuối cùng chôn sâu vào lòng đất cùng cha mẹ mình.
Cậu và Lục Thừa Vũ đã đi tới đường cùng rồi, vĩnh viễn cũng không thể quay đầu lại.
Cậu không tin người kia vẫn còn tiếp tục chịu đựng cậu, dù gì thì một dao kia chỉ chỉ xém chút nữa thôi đã cướp đi tính mạng đối phương, đổi lại bất kể là ai cũng đều nên thấy sợ hãi mới đúng. Nhưng Lục Thừa Vũ hãy còn đang nằm trên giường vừa nghe xong mà mặt đã lập tức cứng lại, hắn không có bất kỳ vui sướng nào, ngược lại hai mắt bỗng chốc trợn trừng, cả người căng chặt cả lên. Trước ngực và bụng vẫn còn đang đau, thế mà hắn lại giãy giụa muốn ngồi dậy.
“Không… Thẩm Mặc, không được…” giọng hắn khàn khàn, dường như đã dùng hết toàn lực mới có thể nói nổi, “Thẩm Mặc… Em đừng đi…”
“Lục Thừa Vũ, tôi là người đã suýt giết anh đấy.” Thẩm Mặc khẽ cụp mắt, nở một nụ cười rất nhẹ, rồi nửa híp mắt nhìn về phía đối phương, “Chẳng lẽ anh không sợ sao?”
Lục Thừa Vũ thở một cách nặng nề, hắn mím môi, tay siết thật chặt. Tách ra có lẽ đều tốt hơn cho cả hai nhưng chỉ cần tưởng tượng đến cảnh người mình đã từng ôm trong lòng nay không còn nữa, hắn…
“Không được… Tôi không cho phép!”
“Một mình em… có thể nuôi nổi Thẩm Trạch Hiên hay sao? Thẩm Mặc, em đừng quên nó còn có bệnh tim… Một mình em không có khả năng tìm được cho nó trái tim mới đâu…”
“Tôi tìm không được thì anh có thể ư?” Nụ cười dần phạt nhạt, thay vào đó là gương mặt lạnh lùng của Thẩm Mặc. Cái điệu bộ này của hắn cậu vốn đã quá quen nhưng dẫu sao vẫn khiến hai tay cậu nắm chặt thành quyền.
Hai người đều ở thế giằng co nên không chú ý tới đứa nhỏ đang giật giật lông mi trên ghế bên cạnh.
“Mười năm, em cho tôi thời gian mười năm…” Lục Thừa Vũ hít sâu một hơi, cố nén đau đớn gắng sức ổn định giọng nói của mình, “Tôi có thể bảo đảm tìm được cho em một trái tim Rh âm tính…”
“Đổi lại, em…phải ở bên cạnh tôi…”
“Bằng quan hệ vợ chồng…”
Người nọ dường như nói trúng tim đen uy hiếp được Thẩm Mặc, khiến cho hàng chân mày của đối phương lập tức nhíu lại. Cậu như còn muốn phản bác gì đó, nhưng Lục Thừa Vũ lại cười nhẹ một tiếng.
(Nhất châm kiến huyết: Nguyên văn là 一针见血. Đây là một thành ngữ ý nói rằng chỉ một câu ngắn gọn mà nói đúng vào chỗ trọng yếu.)“Thẩm Mặc… Lẽ nào em muốn nhìn thằng nhóc đó còn trẻ như vậy mà phải chết sớm sao?”
Hắn rất muốn dịu dàng lại một chút, nhưng đối mặt người thương như vậy lại không thể không cứng rắn mà ép buộc. Sắc mặt Thẩm Mặc trắng bệch, cậu không quan tâm đến tính mạng mình, nhưng nếu lại mất đi một người thân…
Dù cho đây chỉ là một người thân mà cậu vừa nhận mặt…
Cậu dẫn Thẩm Trạch Hiên rời đi so với với việc cướp đi tính mạng cậu nhóc ấy thì có khác gì nhau đâu?!
Trước mắt tựa như xuất hiện bóng dáng cậu thiếu niên đang khóc lóc gọi cậu là “Ba”, cả người Thẩm Mặc nháy mắt lung lay rồi lảo đảo ngã ngồi trên ghế. Cậu mờ mịt mà ngẩng đầu lên nhìn về phía đứa trẻ còn đang ngủ say kia, chóp mũi bất giác chua xót.
Lục Thừa Vũ nói không sai.
Chỉ xét đến chuyện người mắc bệnh cơ tim giãn nở bình thường thôi thì việc chờ tim cũng phải tới năm kế tiếp, huống hồ đây còn là một đứa trẻ RH âm tính? Như vậy thì thì đem so với xác suất ghép tủy của bệnh bạch cầu cũng không kém hơn là bao… Việc cậu có thể làm chẳng qua chỉ là đi bệnh viện đăng ký, mang hy vọng ký thác với khoảng không mờ mịt mà chờ đợi thôi…
Cậu làm sao có thể vì bản thân mình mà… bỏ mặc tính mạng của đứa nhỏ này chứ…
Cổ họng có chút khô khan, nếu không phải lúc trước đã khóc quá nhiều chỉ sợ cậu lại khóc thêm một hồi nữa rồi. Đôi môi hơi run rẩy, cậu chuyển mắt nhìn về phía người đàn ông quen thuộc mà xa lạ kia, hít một hơi thật sâu.
“Lục Thừa Vũ, anh thật là lợi hại.”
“Anh lấy 30 vạn ra mua tôi ba năm, lấy 90 vạn mua tính mạng cha mẹ tôi… Hiện tại anh lại có thể lấy một trái tim để mua cả đời của Thẩm Mặc tôi…”
“Tôi vĩnh viễn đều thắng, chỉ là anh, Lục Thừa Vũ.”
Khóe miệng gian nan cong lên, cậu cười như tự giễu, nhịn xuống cõi lòng tràn đầy chua xót lẫn với bi thương. Âm thanh phát ra khẽ run, mí mắt cậu chầm chầm rủ xuống, nhẹ nhàng nói: “Anh nói, trong vòng mười năm…”
“Tôi có thể lấy quan hệ vợ chồng ở bên anh cả đời… Vậy anh cũng phải coi Trạch Hiên như con của mình. Tôi không yêu cầu anh phải cho cậu kế thừa tài sản, nhưng anh nhất định không được bạc đãi cậu ấy.”
“Nếu anh sợ sau này cậu ấy cướp đồ của anh, anh có thể ra ngoài sinh thêm đứa con—”
“Sau này nó… chính là con của Lục Thừa Vũ tôi…” Người kia siết chặt nắm tay, nếu không phải cơ thể suy yếu quá mức, tiếng nói của hắn có lẽ sẽ càng kiên quyết hơn. Đôi mắt như chim ưng của hắn nhìn chằm chằm vào Thẩm Mặc, hắn thở dốc mấy hơi rồi mới cất giọng khô khan: “Ngoại trừ em… Tôi không cần bất ai khác.”
“Thẩm Mặc… Tôi không cho em đi đâu cả.”
Rõ ràng là không thể cử động được dù chỉ một chút nhưng hắn lại vô cùng cố chấp mà nhìn đối phương, mãi cho đến Thẩm Mặc thấp giọng “Ừ” một tiếng mới hoàn toàn lơi lỏng ra. Không có sự chống đỡ của ý chí nên cơ bắp căng chặt từ ban nãy càng thêm đau đớn rõ ràng hơn bao giờ hết. Hắn khổ sở mà rên lên một tiếng, gần như thấp giọng bật ra hai chữ “Y tá”.
Thẩm Mặc cắn môi, cuối cùng vẫn đứng lên giúp hắn ấn chuông gọi y tá.
Đau đớn sau phẫu thuật đương nhiên là chuyện khó tránh, sau khi tham khảo ý kiến của bác sĩ trực ban họ tiêm cho hắn một liều Demerol*. Qua giây lát, Lục Thừa Vũ như được thả lỏng, hắn cực kỳ muốn ngủ ngay lập tức, nhưng hắn vẫn rất sợ Thẩm Mặc sẽ bỏ đi trong lúc hắn lơ là, hắn do dự một chốc, tại thời điểm ý thức dần mất đi hắn thò một cánh tay từ trong chăn, xòe bàn tay ra.
(*
Demerol là một chất thay thế nhân tạo cho morphin, hoạt động và cơ chế của nó tương tự như morphin, và nó có các đặc tính tương tự như morphin. Tác dụng dược lý giống như của morphin và ứng dụng lâm sàng cũng giống như của morphin. Tuy nhiên, tác dụng an thần và gây mê rất nhỏ, chỉ tương đương với 1 / 10-1 / 8 của morphin, và thời gian tác dụng kéo dài khoảng 2-4 giờ.)“Thẩm Mặc…” Hắn nhẹ nhàng gọi một tiếng, ôm hy vọng hệt như một đứa trẻ.
Thẩm Mặc thở dài một tiếng đầy mệt mỏi.
Tay siết lại thật chặt, cuối cùng cậu nắm lấy bàn tay của người đàn ông kia rồi kéo ghế dựa gần lại, cậu ngồi trước mép giường, ngây người nhìn tấm chăn màu trắng trên giường kia.
Lục Thừa Vũ nhanh chóng chìm vào giấc ngủ sâu. Rõ ràng hắn bị thương nặng như vậy, thế mà tay lại nắm rất chặt như thể sợ ngay giây tiếp theo cậu sẽ bỏ chạy mất vậy. Thẩm Mặc cũng đã hao hết sức lực từ sớm, từ đêm qua đến bây giờ cậu chưa nghỉ ngơi chút nào, một lát sau, mi mắt cậu cũng dần dần rủ xuống. Có lẽ dù có nghĩ thêm nữa cũng vô ích, cậu cười khổ, đành cam chịu mà lắc đầu.
Cứ như vậy đi.
Cậu đã qua độ tuổi đẹp nhất đời người, ý chí chiến đấu cộng với hy vọng giờ này cũng không còn nữa rồi.
Nhưng ít nhất cậu cũng cho đứa trẻ kia một cơ hội được sống.
Ngày mới bắt đầu, khu nằm viện của bệnh viện cũng dần trở nên nhộn nhịp.
Lục Thừa Vũ tỉnh dậy từ cơn mơ màng, giường được chỉnh lại để phù hợp với tư thế nửa ngồi của hắn. Hắn còn chưa tỉnh táo hoàn toàn, Thẩm Mặc đã cầm khăn lông ấm giúp hắn lau mặt. Người đàn ông ấy được thương mà sợ, nhưng khi nhớ lại ký ức đêm qua hắn chỉ cảm thấy tâm trạng chua xót muôn phần.
Hắn nhìn về phía Thẩm Mặc lần nữa, thấy cậu chăm sóc hắn vô cùng cẩn thận, nhưng từ đầu đến cuối lại không có cảm xúc gì, chẳng qua chỉ là hoàn thành nhiệm vụ với thân phận người vợ mà thôi. Đợi hắn súc miệng xong, Thẩm Mặc bưng một bát cháo trắng đến, thổi nguội từng thìa rồi mới bón cho hắn ăn.
Mà lúc này Thẩm Trạch Hiên mới dụi mắt tỉnh dậy.
Ngủ trên ghế cả đêm, cần cổ của cậu ta lúc này như muốn lìa ra vậy, đau nhức lẫn khó chịu đan xen vào nhau. Trước hết cậu ta cử động cổ để cơn đau nhức kia giảm bớt một chút rồi mới mơ mơ màng màng đứng dậy. Thấy Thẩm Mặc đang bón cháo cho Lục Thừa Vũ, ánh mắt cậu ta có chút phức tạp nhưng ngay sau đó đã bị giấu nhẹm đi. Thẩm Trạch Hiên dùng giọng mũi vừa tỉnh ngủ của mình dịu ngoan hô một tiếng “Ba ơi”.
“Ừ, đi đánh răng rửa mặt đi. Cơm sáng ba đã lấy lên rồi, đợi một lát rồi sang bên này ăn đi.” Cậu cười với cậu nhóc rồi bỏ thìa vào bát khuấy khuấy tiếp tục thổi cháo.
9 giờ sáng, đầu tiên là y tá nâng Lục Thừa Vũ lên từng tí, rồi bác sĩ kiểm tra phòng đến. Bởi vì hắn đã trải qua cuộc phẫu thuật lớn, mấy bác sĩ cũng vì thế mà đặc biệt chú ý xốc chăn lên cẩn thận xem xét miệng vết thương. Từ ngực đến bụng, vị trí ở giữa đều đã từng bị mổ ra, thật không khó để tưởng tượng hình dáng mổ xương sườn của hắn khi trên bàn mổ sẽ như thế nào. Vết mổ do dao cắt sâu xuống không phải chỉ khâu đơn giản là được mà phải dùng dây thép để khâu, cách thức khâu vết mổ hệt như máy đóng sách vậy.
Thẩm Mặc ngơ ngẩn đứng một bên, ngây ngốc nhìn bác sĩ kiểm tra. Đôi mắt vẫn luôn hờ hững rốt cuộc cũng xuất hiện chút cảm xúc khác, có lẽ là cậu bị dọa bởi vết thương dữ tợn kia, không thể tin được đây là chuyện mình làm ra. Chờ bác sĩ đi rồi cậu mới nhẹ nhàng đưa tay chạm vào vết thương lộ ra sau vạt áo của người kia.
Hắn bắt lấy tay cậu, đầu tiên là cúi đầu thả xuống một nụ hôn lên đầu ngón tay, sau đó không ngừng vuốt ve lòng bàn tay cậu. Lục Thừa Vũ nở nụ cười dịu dàng, hắn khàn khàn nói “Không đau”, cứ như đang an ủi cậu vậy.
Hai mắt Thẩm Mắt từ từ hạ xuống.
Cậu không rút tay lại mà mặc cho đối phương vuốt ve. Đáy lòng nhẹ nhàng thở dài một tiếng, cậu cảm thấy đời người cứ đan xen vào nhau tựa như dây leo, e rằng đến cùng cũng chẳng thể chia lìa được nữa…
Tình yêu của cậu, hận thù của cậu, tất cả đều đã trao cho người trước mắt này.
Cứ như vậy mà chấp nhận thôi.
Thẩm Trạch Hiên vẫn luôn ở một bên quan sát, động tác ăn sáng cũng khựng lại một lát rồi mới thong thả nuốt miếng cháo trong miệng, trong lòng vừa áy náy vừa xót xa trông theo Thẩm Mặc. Nhưng khi đối phương quay đầu nhìn sang, cậu ta lập tức quay về trạng thái bình thường, múc từng muỗng lớn ăn cho xong bữa sáng rồi tự mình đem vỏ hộp cơm bỏ vào thùng rác.
“Ba, có chuyện gì cần con giúp không ạ?”
Hậu phẫu thuật vẫn cần tiến hành kiểm tra toàn diện. Lục Thừa Vũ không thể đứng dậy nên cần điều dưỡng* và người nhà đẩy giường bệnh đến các phòng kiểm tra. Thẩm Mặc đương nhiên sẽ ở cạnh hắn, Thẩm Trạch Hiên vậy mà cũng không ngại phiền toái, lúc nào cũng lẽo đẽo đi theo phía sau, có việc gì cần chân sai vặt là nhanh nhẹn chạy đi làm.
*Điều dưỡng ở đây là những bác sĩ, y tá điều dưỡng của bệnh viện.
Chỉ là dù cho có đẩy đến đâu thì một bệnh nhân vào phòng kiểm tra mà mang cả giường bệnh đầy đủ tiện nghi vào như Lục Thừa Vũ vẫn khiến không ít ánh mắt tò mò chú ý đến. Hắn vẫn chưa quen lắm với trạng thái muốn cử động cũng không được này, vì thế mà sắc mặt khó coi hẳn đi. Mọi hoạt động đều bị hạn chế bởi vết thương nên hắn không thể không nhờ Thẩm Mặc tới chăm sóc, nhưng chuyện này cũng làm hắn quá mất mặt quá rồi, hắn thân là một thằng đàn ông cơ mà. Nhưng khi hắn tỏ vẻ muốn tự mình làm thì lại bị đối phương nghiêm mặt quát lớn khiến hắn chỉ đành ngoan ngoãn mà nằm yên đó.
Cũng may sức khỏe của hắn rất tốt, tốc độ phục hồi nhanh hơn nhiều so với người khác. Chỉ qua mấy ngày đã có thể xuống giường, còn miễn cưỡng đi được hai bước. Thẩm Trạch Hiên còn phải đi học nên ban ngày chỉ có Thẩm mặc ở cùng hắn. Hắn tựa như đã dùng tất cả cơ hội của mình chỉ để cậu nắm lấy tay hắn, đi dạo cũng được, đi ngủ cũng tốt, như thể chỉ có như vậy hắn mới có thể yên tâm được.
Hắn thật sự không dám buông tay ra một lần nào nữa.
– Hết chương 45 –