Chương 729:
Khi Cố Tiểu Mạch nhìn thấy dáng vẻ của ông ta cũng vô cùng kinh ngạc, tại sao khuôn mặt lại sưng phù lên như mặt heo vậy? Chẳng lẽ là Ông chủ đánh?
“Cố Tiểu Mạch mày có còn nhận tao là cha mày nữa hay không mà lại dám đánh tao thành cái dạng này”
“Trong miệng lúc nào cũng nói là cha tôi nhưng nửa đêm nửa hôm lại bất ngờ tấn công tôi còn muốn cầm dao giết chết tôi? Rồi trong phòng bệnh lại gào thét đòi phải kiện tôi cho bằng được, đấy chính là những việc mà một người cha như ông nên làm hay sao? Hả? Ông Cố?”
Ánh mắt của cô nhìn thẳng vào ông ta như một lưỡi dao sắc bén, khí thế từ từ lan tỏa khắp căn phòng.
“Ông Cố tôi không nhớ tới ông nhưng tôi cũng không ngốc còn phân biệt được cái gì là ăn nói bậy bạ”
“Cố Tiểu Mạch, về mặt pháp lý chúng ta có quan hệ cha con ruột thịt, tao đã nuôi mày hơn hai mươi năm cho dù mày có không nhận thì cũng phải bồi thường cho tao số tiền nuôi dưỡng trong ngần ấy năm, lần này còn đánh tao bị thương nặng như vậy thì mày nhất định phải đền”
Cố Tiểu Mạch thờ ơ nhìn người đàn ông đang điên cuồng trong lòng khẽ mỉa mai, sao lại có một người đàn ông kém cỏi như ông ta vậy?
Quả thật đã mở rộng tâm mắt của cô.
“Ông Cố nếu như đã muốn tiền như thế thì có một công việc rất phù hợp với ông đấy”
“Cái gì!”
“Ăn mày, Kinh Đô là một thành phố thương mại nếu như thử một chút vận may nói không chừng còn có thể gặp được rất nhiều người nguyện ý giúp đỡ ông đấy”
“Cố Tiểu Mạch mày đang sỉ nhục tao sao? Tao nói cho mày biết mày là con gái của Cố Chấn Hải tao, cho dù mày ở đâu đi chăng nữa thì cũng không thể thoát khỏi tao, mày… mày còn giả vờ mất trí nhưng trên cổ mày vẫn còn đang đeo cái gì kia? Đó là chiếc mặt dây chuyền ngọc bích mà tao đã tặng cho mẹ mày!” Cố Chấn Hải chú ý đến mặt dây chuyền trên cổ của cô lập tức vươn tay ra nghiến răng nghiến lợi chỉ vào đó.
Cố Tiểu Mạch vừa nghe đến đó bỗng cảm thấy nghẹt thở, cảm giác.
hô hấp dồn dập đó ép lên trái tim cô từng chút một, trong ký ức của cô quan hệ giữa cha mẹ dường như không được hòa hợp, mặc dù trí nhớ trống rỗng nhưng cô nhìn Cố Chấn Hải đã có thể đoán ra được đôi chút.
“Ông Cố, nếu như tôi muốn điều tra thì có thể biết được rốt cuộc ông nợ mẹ tôi nhiều hơn hay là bà ấy nợ ông”
Cố Tiểu Mạch chậm rãi đi về phía trước, ánh mắt lạnh lùng, khóe môi giễu cợt, “Tôi không nhớ ông, bởi vì ông không đáng để tôi nhớ tới.”
“Tôi… Cố Chấn Hải tôi nuôi được một đứa con gái bất hiếu thế này đây!”
“Tôi bất hiếu? Tôi thật sự bất hiếu ư, nếu không vậy thì làm sao mẹ tôi vẫn chưa được minh oan, bọn ác vẫn phách lối huênh hoang quấy phá, ngài Cố, ông nói xem phải không?”
Cố Tiểu Mạch có thể lờ mờ nhớ lại dáng vẻ của mẹ mình trước khi chết, cô ôm chặt mặt dây chuyền ngọc bích, nước mắt chảy dài.
Và nếu người đàn ông trước mặt thực sự là chồng của mẹ cô, và cô thực sự là con gái của ông ta, gia đình này thật quá bất hạnh rồi.
Cố Tiểu Mạch dần ổn định suy nghĩ, hờ hững nhìn Cố Chấn Hải đang tức giận.
Khuôn mặt già nua vẫn hung hăng chỉ trích và mảng mỏ cô, thật là Xót xa.
“Cố Tiểu Mạch, bây giờ gia đình của tôi không còn nữa, cô phải giúp tôi. Dù thừa nhận hay không thì cô vẫn là con của tôi. Cô không thể thay đổi được sự thật này! Nếu cô không tin, chúng ta có thể làm xét nghiệm quan hệ cha conl”
“Tại sao ngài Cố lại chột dạ và hốt hoảng như thế? Mối quan hệ cha con này có đáng để phô trương đi làm giám định không? Tôi chỉ muốn biết, ông nói ông nuôi tôi hai mươi năm, vậy tại sao tôi sống ở Anh năm năm, mỗi ngày phải lao động vất vả để tự nuôi sống bản thân, bị côn đồ ức hiếp, thỉnh thoảng còn phải nhịn đói. Lúc đó ông ở đâu?”
Cố Tiểu Mạch vẫn nhớ rõ khi đó, thậm chí gia đình cô còn chưa từng gọi điện thoại, như thể cô chưa từng tồn tại!