Chương 713:
Mắt hạnh xinh đẹp, sạch sẽ của Cố Tiểu Mạch hiện lên sự tức giận, thẹn quá thành giận mà nhìn về phía Mộ Bắc Ngật, cô không nên mềm lòng, người đàn ông này diễn kịch vô cùng giỏi, dần dần dụ cô vào trong hang.
Mộ Bắc Ngật biết làm chuyện hơi nóng nảy, gấp gáp như thế này sẽ khiến cho cô không vui, nhưng mà anh đang rất muốn làm vơi bớt nỗi khổ tương tư của mình, có được hay không?
Mộ Bắc Ngật nhẹ hôn lên trán cô, đến đôi má, rồi xuống đến căm, cuối cùng di chuyển đến vành tai của cô, anh biết rõ vành tai là điểm mẫn cảm của Cố Tiểu Mạch, chỉ cần anh căn nhẹ một cái thì người của cô liền sẽ run lên, cơ thể mềm mại cực kỳ.
Cố Tiểu Mạch mặt đỏ tía tai, vô cùng xấu hổ và giận dữ, vậy mà lại cứ bị anh bắt nạt, ức hiếp suốt như vậy.
“Anh buông tôi ra.”
“Em không ghét tôi, không phải sao?”
“Tôi không ghét anh không có nghĩa là cho phép anh đối với tôi…Ưm”
Mộ Bắc Ngật tìm đến đôi môi của cô rồi hôn lên, đôi môi mỏng của anh dán chặt, mút lấy môi của cô, từng cái, từng cái, dân dần nụ hôn càng ngày càng mạnh, càng lúc càng nóng bỏng.
Cố Tiểu Mạch trừng lớn đôi mắt, gắt gao nhìn chăm chằm vào anh, mười ngón tay quấn quýt, đan chặt vào với nhau, sức chiến đấu của Cố Tiểu Mạch đã yếu đi rất nhiều, lúc này lại được anh ôm vào trong ngực vô cùng thân mật.
Sao sự việc lại sẽ phát triển thành tình trạng càng lúc càng không thể vãn hồi được như thế này, mà hết lần này tới lần khác cô lại vẫn không thể nào chống cự lại được!
Chỉ có thể bị anh bắt nạt, ức hiếp như thế này!
Cố Tiểu Mạch khóc không ra nước mắt, mà kỹ thuật hôn của Mộ Tiểu Ngật vô cùng điêu luyện, cực kỳ nhẫn nại, bền bỉ, từng bước từng bước dẫn dắt, lôi kéo cô cùng chìm đắm vào trong đó.
“Tổng giám đốc Mộ, bên kia đã thiết đãi tổng giám đốc Ngu xong rồi, tôi đều đã mua tới cho chú và Cố Tiểu Mạch..” Dịch Bách nói to, tâm trạng rất tốt, trực tiếp đẩy cửa mà đi vào, nhưng tuyệt đối không ngờ tới, nửa năm qua, tổng giám đốc Mộ vẫn luôn giữ tấm lòng yên tĩnh, không ham muốn dục vọng, vậy mà Cố Tiểu Mạch vừa mới trở lại đã liền gấp gáp, nóng nảy trút ra dục vọng rồi.
Dịch Bách sững sờ tại chỗ, mắt mở trừng trừng nhìn cảnh tượng diễm lệ, nóng bỏng ở trước mặt.
Cố Tiểu Mạch trong nháy mắt phản ứng kịp, cuống quýt, vội vàng đẩy Mộ Bắc Ngật ra, ngón tay anh vừa mới nới lỏng, Cố Tiểu Mạch liền trực tiếp từ trên người của anh đứng lên.
Đôi môi đỏ mọng, ướt át, ngay cả trên môi của tổng giám đốc Mộ cũng dính rất nhiều son môi của Cố Tiểu Mạch, bị mờ mắt rồi. Nhưng bây giờ Dịch Bách mới nhận ra, điều làm cho cậu ta cảm thấy khủng bố nhất chính là, sắc mặt nắng mưa thất thường của tổng giám đốc Mộ, con ngươi sắc bén, nguy hiểm nheo lại lia về phía Dịch Bách, cậu ta ngay lập tức câm như hến.
Ngay sau đó cậu ta nhìn bữa trưa phong phú ở trên bàn, khóc không ra nước mắt nói.
“Hai người…tiếp tục đi”
Dịch Bách mặt như đưa đám, cẩn thận, dè dặt, cả người run rẩy nói.
“Không cần!” Cố Tiểu Mạch đã lấy lại được lý trí, sắc mặt cũng đã khôi phục được mấy phần trong trẻo, lạnh lùng, sau đó là cực kỳ thờ ơ, lạnh nhạt.
Cô thu lại cảm xúc rối loạn, ngổn ngang, ép buộc bản thân giữ vững vẻ điềm tĩnh, ngẩng đầu lên nhìn anh nói.
“Tổng giám đốc Mộ, chờ đến lúc hạng mục đã được dịch sang bản tiếng Trung, thì anh liền gửi cho tôi nhé, tôi không làm phiền anh nữa, đi trước đây”
Một câu nói này trông thì có vẻ như là bình tĩnh, khách sáo, nhưng Mộ Bắc Ngật biết trong giọng nói của Cố Tiểu Mạch có mang theo sự vô cùng xa cách.
So với lúc đầu gặp mặt còn lạnh nhạt, thờ ơ hơn, lần này, anh giống như là… đã thật sự làm cho Cố Tiểu Mạch tức giận rồi.
Cố Tiểu Mạch quay người rời đi, bóng dáng dần biến mất ở trong phòng làm việc.
Mộ Bắc Ngật đặt bàn tay ở trên đùi, từng chút một nắm chặt các ngón tay, siết chặt vào trong lòng bàn tay, vẻ mặt của Dịch Bách vẫn như đưa đám.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!