Chương 675:
Tổ chức buôn người này có một số mâu thuẫn, tranh chấp không hồi kết, không ngờ nó lại lộ ra một chút sơ hở khiến nhà họ Giang phát hiện được một chút tin tức nên trực tiếp lái xe đến nơi này qua đêm để tìm kiếm.
Không chỉ gia đình nhà họ Giang, mà ngay cả Mộ Bắc Ngật cũng phát hiện ra rằng thành trì của một tổ chức buôn người mà Dịch Bách tìm thấy trên mạng địa phương, với hàng chục cô bé và cậu bé bị trói bên trong.
Mộ Bắc Ngật sốt cao không giảm, sau khi đánh nhau với Nam Thần An, cơ thể anh càng thêm khó chịu, nhưng khi nghe tin, anh nhấc chăn bông lên, khàn giọng ngồi dậy, “Anh nói cái gì? Dịch Bách!”
“Tổng giám đốc Mộ … chúng tôi chỉ đang dự đoán liệu Nấm Nhỏ có thể ở bên trong hay không”
Dịch Bách vừa mới nhỏ giọng nói xong, Mộ Bắc Ngật trực tiếp xuống giường, mặc vội áo khoác, không có một chút chần chừ nào, trực tiếp bước ra cửa.
“Tôi đến ngay!”
Sau nhiều ngày, cuối cùng Mộ Bắc Ngật cũng có chút đầu mối, lúc này đầu óc Mộ Bắc Ngật có chút trì trệ, vừa bước ra khỏi nhà thì bị gió lạnh lùa vào, anh ta đã tỉnh táo hơn rất nhiều, chỉ che môi ho khan rồi vội vàng lên xe.
Đường núi hơi dốc, xe có chút gập ghềnh, Dịch Bách cẩn thận cầm vô lăng nhìn Mộ Bắc Ngật đang trầm mặc phía sau qua gương chiếu hậu, anh nói: “Tổng giám đốc Mộ, nghe nói lần này con trai nhà họ Giang cũng bị bắt cóc. Nhà họ Giang vẫn đang đi tìm, giờ đã vội chạy đến “Nhà họ Giang? Anh đang định hợp tác, Mộ Bắc Ngật hơi siết chặt ngón tay, tự hỏi có phải là thần giao cách cảm giữa hai cha con không, càng đến gần thành trì, anh càng cảm thấy con gái của anh đang ở đây, vẻ mặt trở nên lạnh lùng đáng sợ.
Khi Mộ Bắc Ngật đến gần thành trì, anh thận trọng phát hiện hàng phòng ngự của những người đó đột nhiên trở nên chặt chẽ, thay ca ở trung gian gần như không có kế hở, kết nối liền mạch, những người làm nhiệm vụ quan sát cũng rất cẩn thận.
Mộ Bắc Ngật ngồi trên xe đợi một lúc thì từ xa nhìn thấy cha mẹ nhà họ Giang và cấp dưới, dường như không có ý định nhượng bộ với bọn buôn người, liền xông vào.
“Đi theo họ”
“Ông chủ, không ổn rồi, có người xông vào!” Người trực ca đột nhiên hét lên, vừa mới buông câu này ra thì đã mất tiếng, liền nghe thấy thanh âm người rơi xuống đất.
Trần Tam đang ở trong phòng, nghe thấy âm thanh này, sắc mặt lập tức chìm xuống, lập tức tức giận ra lệnh: “Trước tiên chuyển hai đứa nhỏ rời đi từ phía sua cho tao, không được phép sai phạm!”
“Vâng, ông chủ.”
Trần Tam nhanh chóng lấy vũ khí từ trong ngăn kéo ra, ánh mắt lạnh lùng rồi hung ác bước ra ngoài, cha mẹ của Tiểu Hắc đã đứng sẵn trong khu nhà, lạnh lùng nhìn Trần Tam.
“Mày bắt cóc con tao” Người nhà họ Giang đều còn rất trẻ, mẹ Giang hờ hững mà trấn định mở miệng, trong giọng nói tràn ngập thù địch.
Trần Tam lạnh giọng mở miệng: “Hai người tại sao lại tự ý xông vào.
đây? ở đây không có thứ mà các người muốn tìm”
“Tao cho mày một cơ hội cuối cùng để giao con tao ra đây, càng sớm càng tốt, nếu không hậu quả tự mày gánh chịu.”
Trần Tam thổi một tiếng còi, đám người còn lại lập tức đi ra, đứng thành hàng, nhiều hơn một chút so với người được cha mẹ Giang đưa tới, Trần Tam tự tin nhìn cha mẹ Giang, ngón tay nhàn nhạt siết chặt.
“Vậy thì thử xem” Trần Tam nóng nảy, không chịu nổi kích động, lập tức vẫy tay, người của hẳn xông lên khắp nơi rơi vào hỗn loạn.
Mộ Bắc Ngật ngồi trong xe từ xa nhìn cảnh tượng này, Dịch Bách thì thào nói: “Tổng giám đốc Mộ, chúng ta có đi lên hay không?”
“Anh đi giúp nhà họ Giang, tôi sẽ một mình đi tìm người” Mộ Bắc.
Ngật quyết định dứt khoát, không chút do dự bước xuống xe.
Hắn mặc áo gió màu đen, đứng trong đêm như địa ngục tu la, lúc.
này mới từng bước đi vào khu nhà, ánh mắt như ngưng trọng, lạnh lẽo.