Chương 592:
Hứa Nhân Nhân đứng lên, Cố Tiểu Mạch liền nói: ” Nhân Nhân, cảm ơn em đã đem quà đến. Chị thay Bắc Ngật cảm ơn em”
“Chị Tiểu Mạch, chị rất thích anh Bắc Ngật ạ?” Như cô ra thích anh?
Từ nhỏ đã xác định tình cảm của mình, đối với anh có một niềm đam mê và ám ảnh sâu sắc.
Có thể làm được như cô ta sao!
Cố Tiểu Mạch hơi sững sờ, sau đó hơi nhìn Hứa Nhân Nhân, đôi môi đỏ mọng khẽ mở: “Từ thích ai cũng có thể dễ dàng nói ra, thích thật thì cần phải hành động”
Ví dụ như Mộ Bắc Ngật, sau khi xác nhận tình cảm, trong lòng anh chỉ có duy nhất cô thôi.
Không biết có phải lời này của Cố Tiểu Mạch có tính công kích lớn mức khiến Hứa Nhân Nhân chạy mất dạng hay không. Cô vô tội chớp chớp mắt. Thật ra, câu nói này là cô đã đọc đâu đó trong súp gà cho.
tâm hồn…
Cố Tiểu Mạch và Mộ Bắc Ngật cùng nhau xuất viện. Cô chợt nhớ ra điều gì đó, hỏi lớn: “Chuyện trên tin tức là sao, anh muốn chối hả?”
Tròng mắt Mộ Bắc Ngật hơi lấp liếm, thân phận của con gái đã được phơi bày, nhưng anh chưa bao giờ định để Nám Nám bị kết tội là “con gái ngoài giá thú”, kết hôn là cách tốt nhất để tát vào mặt bọn họ.
Chỉ là, muốn cưới được Cố Tiểu Mạch, có vẻ như cần phải chuẩn bị thật chu đáo.
Anh vỗ nhẹ lên mái tóc Cố Tiểu Mạch, nhẹ giọng dỗ dành: “Em đừng lo lắng, sao anh lại để con gái chúng ta bị mọi người hiểu lầm được? Mặc dù anh không giả thích với bọn họ.”
Hai người cùng bước ra khỏi bệnh viện. Một chiếc Rolls-Royce đen đột ngột dừng trước mặt.
Hôm nay ông cụ sẽ đến núi Bích nghỉ dưỡng. Sao ông cụ lại không biết Mộ Bắc Ngật định làm gì?
Nụ cười trên mặt Mộ Bắc Ngật dần thu lại. Anh đứng sóng đôi với Cố Tiểu Mạch, yên lặng chờ ông cụ từ trên xe đi xuống.
Ban đầu Cố Tiểu Mạch còn chưa rõ, nên khi nhìn thấy cụ Mộ chống nạng bước ra khỏi xe, khuôn mặt cô lập tức trầm xuống, mặt mũi nghiêm lại.
Nhất là khi liếc thấy ông cụ có vẻ đã đổi sang một chiếc nạng tốt hơn. Cái nạng gỗ rắn chắc này mà đập vào người, thì thôi xong xương sống luôn.
Sự cảnh giác của Cố Tiểu Mạch dâng lên, nhìn thẳng vào đôi nạng.
Mặt mũi cụ Mộ vẫn khó coi như trước, hận không thể đập luôn hai đứa trước mặt. Mộ Bắc Ngật vẫn nắm lấy Cố Tiểu Mạch không có ý.
buông ra.
“Ông nội hôm nay đi núi Bích, tại sao lại vòng vèo đến tận bệnh viện thế?”
“Mộ Bắc Ngật, cậu đừng quên, cậu vẫn là cháu của Mộ Hải tôi!” Khi nói, giọng vẫn thể hiện sự tôn trọng!
Mộ Bắc Thâm cong môi chế nhạo: “Cháu sợ chúng ta không có cơ hội chung sống hòa thuận nữa”
Cụ Mộ tóc bạc nhiều, mặc quần áo màu đen, lưng hơi cong, làm cho người ta cảm giác ông ấy già thật rồi, chống nạng chỉ có thể gầm lên một tiếng: “Mộ Bắc Ngật, mày!”
“Đây là bệnh viện. Cháu không muốn ông nội đi nghỉ dưỡng còn phải vòng qua bệnh. một chuyến”
Nói năng độc địa không thua gì Cố Tiểu Mạch.
Cụ Mộ cố gắng hết sức để kìm nén cơn giận và nói mục đích thực sự đến đây hôm nay: “Ông đã xem tin tức. Cháu bị phóng viên chụp ảnh ôm con gái của Cố Tiểu Mạch, điều này ảnh hưởng nghiêm trọng đến danh tiếng của Mộ thị. Cháu định khôi phục nó như thế nào?”
“Mộ thị là cháu nâng lên. Muốn đổ, thì chỉ có thể do cháu đạp đổ, ông à”