Chương 591:
Hứa Nhân Nhân nhanh hơn Cố Tiểu Mạch, cô ta đã bước đến trước mặt Mộ Bắc Ngật. Nhưng đôi mắt Mộ Bắc Ngật chỉ nhìn chằm chăm vào Cố Tiểu Mạch, đầy ẩn ý.
Cô đứng dậy, đi đến trước mặt Mộ Bắc Ngật, cố gắng bày ra nụ cười rất hiền hòa với Hứa Nhân Nhân, tươi tắn nói: “Nhân nhân, em đừng để bụng, Bắc Ngật có một tật rất xấu, anh ấy không thích bị lộ người, bởi vì anh ấy có một vết sẹo rất xấu trên ngực, nên đừng để ý nhé.”
Ngay sau đó, Cố Tiểu Mạch khoác tay Mộ Bắc Ngật, cầm lấy bộ đồ đã đặt ngay ngắn trên bàn rồi kéo anh vào phòng tắm.
Hứa Nhân Nhân một mình đứng ở chỗ cũ, trong mắt lóe lên nét u tối, cô có tư cách gì đứng bên cạnh anh Bắc Ngật?
Bàn về năng lực, học vấn, kinh nghiệm, gia thế, cô chẳng chỗ nào bằng tôi.
Khi vào phòng tắm, Cố Tiểu Mạch cầm quần áo ném thẳng cho Mộ Bắc Ngật, nói nhỏ: “Tại sao anh lại lạnh nhạt với Hứa Nhân Nhân như: vậy? Cô ấy hôn anh hay ôm anh?”
Bắt cô phải đóng vai người xấu.
Nhưng bởi vì những lời này, vẻ mặt của Mộ Bắc Ngật gần như trầm xuống. Không phải phụ nữ có giác quan thứ sáu mạnh mẽ sao?
Tại sao cô ấy có vẻ không phát hiện ra bất cứ điều gì? Ngay cả việc anh muốn cho cô cảm giác an toàn, cô cũng nhận ra ư!
Mộ Bắc Ngật gần như nghiến răng, nói rõ ràng, “Cố Tiểu Mạch, em thực sự muốn điều này xảy ra? Em không để ý những gì Hứa Nhân Nhân làm với tôi? Hay để cô ta vào thay quần áo cho tôi luôn đi?”
Anh đang tức giận, Cố Tiểu Mạch đã hiểu, rất thức thời xoay người muốn đi ra khỏi cửa phòng tắm.
Mộ Bắc Ngật khẽ chửi rủa, nhượng bộ trước, đột ngột nghiêng người về phía trước, ôm chặt lấy Cố Tiểu Mạch vào lòng mình, cằm anh đặt trên vai cô.
Mộ Bắc Ngật nhượng bộ, giọng anh dần dịu lại: “Để tránh những rắc rối không cần thiết, thì ngay từ đầu đừng cho cơ hội. Những chuyện cô làm, không phải chuyện em nên làm sao. Cố Tiểu Mạch, sao em lại độc ác với anh thế?”
Cơ thể Cố Tiểu Mạch khẽ run lên, anh áp bên tai cô, hơi thở ấm áp nhanh chóng lướt qua khiến cô rùng mình.
“Anh tốt với em, chỉ tốt với em” Mộ Bắc Ngật nhẹ nhàng nói, nghiêm túc, chăm chú, giống như khi đưa ra quyết định nghiêm túc trong cuộc họp.
Cố Tiểu Mạch bị giọng điệu kỳ lạ của anh làm cho buồn cười.
Nhưng Mộ Bắc Ngật lại buồn rầu nhả ra một câu: “Anh chỉ hận không thể bị bệnh thay em. Cố Tiểu Mạch, anh sẽ sắp xếp bác sĩ cho em, ngoan ngoãn ở bên cạnh anh, được không? Nếu như em muốn làm anh phát điên… “
Sao anh nói chuyện không thèm suy nghĩ như vậy? Bị bệnh chỉ một chút thôi cũng không được!
Cố Tiểu Mạch không muốn bị cơn ác mộng hành hạ, lại càng không muốn Nám Nám bị gì hết. Mộ Bắc Ngật, cô lại càng không muốn!
Cố Tiểu Mạch chợt thoát ra khỏi vòng tay Mộ Bắc Ngật, lạnh lùng nhìn Mộ Bắc Ngật.
Tròng mắt Mộ Bắc Ngật tối sầm lại, có một dòng điện ngâm chạy qua. Đột nhiên anh cảm thấy giữa hai người có một tầng gông cùm, anh muốn vượt qua, cô lại không muốn đi qua.
Nhưng sau đó hành động của Cố Tiểu Mạch đã khiến Mộ Bắc Ngật quên luôn những suy nghĩ này, vô hình hóa giải mọi chuyện.
Cô đột nhiên bước tới, kiễng chân lên, vòng tay qua cổ Mộ Bắc Thâm, đưa môi lên hôn anh.
Kỹ năng của cô vẫn còn non và vụng về, Mộ Bắc Ngật không đổi khách thành chủ, hường thụ cảm giác Cố Tiểu Mạch chủ động.
Thân thể Mộ Bắc Ngật cứng đờ đứng tại chỗ, hồi lâu sau mới vui sướng phản ứng lại, lập tức muốn ôm Cố Tiểu Mạch vào lòng.
Nhưng, Cố Tiểu Mạch dường như đã ý thức được hành động tiếp theo của anh, phanh xe kịp thời, nhanh nhẹn lùi lại một bước, đưa áo cho anh: “Mau thay quần áo đi. Rồi chúng ta về nhà”