Chương 537:
Dịch Bách không nghe rõ lời của Mộ Bắc Ngật, vì đành phải ngượng ngùng gãi đầu một cái.
Ngày hôm sau, nhà cũ của nhà họ Mộ lâm vào cảnh im lặng chết chóc, không một chút vui tươi, ấm áp.
Cụ ông nhà họ Mộ cả đêm trắn trọc. Cháu trai yêu quý nhất đi Đông Nam Á. Bên kia, lời của Mộ Bắc Ngật vang lên uy chấn, cụ ông căn bản không nói nên lời, bây giờ không còn sức đâu mà đi ngang ngó dọc, chỉ đơn giản là khép mình trong thư phòng.
Bà Mộ vốn dĩ muốn thêm dầu vào lửa vào tai cụ ông, nhưng đã bị sự thờ ơ của cụ đánh cho trở lại nguyên hình.
Tuy thế, có cô chủ Hứa vốn quen biết lâu năm với nhà họ Mộ, du học trở về, tới thăm hỏi. Điều này khiến nhà họ Mộ vốn âm trầm trở nên có chút sức sống.
“Cháu Nhân về rồi à, bao nhiêu năm không gặp, đúng là càng lớn càng xinh đẹp” Bà chủ nhà họ Hứa với bà vợ cả vốn là chốn bạn bè thân thiết. Vợ cả chết sớm, ấy thế mà bà Hứa lại hợp cạ với bà Mộ. Lần này, Mộ phu nhân trái lại lộ ra vẻ vui mừng.
Đôi mắt Hứa Nhân Nhân sáng ngời, nụ cười ngọt ngào, vẫn tinh quái như ngày nào.
Cô ấy không như Cố Lan Tâm, loại con gái xuất thân từ gia đình giới thượng lưu, có hơi hướng phương tây, trang điểm cầu kỳ, chỉ biết trưng diện bên ngoài.
Con gái nhà quyền quý thật sự không cần quá chau chuốt, bên trong vẫn toát ra khí chất siêu phàm thoát tục. Hứa Nhân Nhân có gia thế ưu việt, được dạy dõ cực tốt, từng du học nước ngoài, thành tích ưu tú, cũng là một trong những nhà thiết kế mới sau này.
Ông cụ Mộ gia vốn vẻ mặt nhàn nhạt, ai ngờ, Hứa Nhân Nhân vui vẻ nhào vào vòng tay ông lão, lè lưỡi tinh nghịch: “Ông ơi ông à, ông có nhớ Nhân Nhân không? Hồi cháu còn nhỏ, ông còn hát ru cháu ngủ đó.”
Hứa Nhân Nhân diện áo khoác denim, đội mũ lưỡi trai, tràn đầy sức sống, táo bạo và không gò bó.
Lỗ tai ông cụ khế động, nhìn về phía Nhân Nhân, lâu lắm rồi mới nở nụ cười: “Nhân Nhân, ông rất nhớ cháu, lần này là tới Kinh Đô là đặc.
biệt tới thăm ông sao?”
“Tất nhiên là Nhân Nhân đến để thăm ông nội và dì rồi.” Giọng nói của Hứa Nhân Nhân ngọt ngào như mật, lập tức khiến cụ Mộ và bà Mộ bật cười không dứt.
Đôi mắt Hứa Nhân Nhân nhuộm nụ cười ngây thơ. Khi ngồi lại bên cạnh bà Mộ, mới bắt đầu chậm rãi bày tỏ mục đích thực sự của mình: “Dì à, anh Bắc Ngật vẫn còn ở công ty sao? Vậy khi nào cháu có thể gặp anh ấy ạ?”
Mộ phu nhân là người thông minh, làm sao nghe không hiểu ý tứ trong lời của Hứa Nhân Nhân, mắt bà ta chợt lóe lên, mưu kế trong lòng không khỏi trồi lên.
Mộ phu nhân năm lấy tay Hứa Nhân Nhân, cười hiền hậu: “Nhân Nhân vẫn thích anh Bắc Ngật như hồi còn nhỏ. Bắc Ngật đang bận việc ở công ty, nhưng Nhân Nhân có thể qua đó một chút, Bắc Ngật gặp cháu nhất định sẽ rất vui vẻ”
Khi Hứa Nhân Nhân nghe thấy như vậy, lập tức trở nên vui mừng, mừng rỡ hỏi: “Thật không? Dì ơi, bây giờ cháu sẽ đi gặp anh Bắc Ngật”“
Cô ấy thẳng thắn nói. Mộ phu nhân cẩn thận cho xe đưa cô đến công ty.
Sau khi tiễn Hứa Nhân Nhân đi , nụ cười trên khuôn mặt Mộ phu nhân dần tắt, thay vào đó là một ánh mắt sắc sảo. Sự xuất hiện của Nhân Nhân quá thừa sức để đối phó với Cố Tiểu Mạch.
Cái loại phụ nữ không biết trời cao đất rộng!
Mộ phu nhân hừ lạnh một tiếng, đã nghĩ tới bước tiếp theo.
Hứa Nhân Nhân tràn đầy niềm vui tới công ty Mộ thị. Cô ấy đã xa nơi này lâu quá rồi, đứng trên mảnh đất này bây giờ hết sức hoài niệm.
Nơi đây chan chứa kỷ niệm của cô ấy và anh Bắc Ngật.
Hứa Nhân Nhân nhướng mày suy nghĩ, không biết anh Bắc Ngật có còn giống như khi bé không, lạnh lùng như tạc ra từ băng Bắc Cực. Anh ấy chưa bao giờ thân thiết với người khác. Chuyện kết hôn lúc trước cũng do anh Bắc Ngật tự mình giải quyết.